Rất nhanh,  lấy  tinh thần. Giờ phút ,  chịu đau đớn hơn  gấp nghìn  — là Tống Uẩn Uẩn.
…
Cổng  bệnh viện. Một nữ y tá nhỏ lén trao một em bé sơ sinh cho  đàn ông đang chờ sẵn. Cô  quanh bốn phía, xác nhận   ai mới khẽ :
“Anh  chăm sóc thật cẩn thận, nếu  sẽ  nuôi nổi . Đứa bé  mới  tám tháng.”
Người đàn ông đội mũ len đen che kín trán, đeo khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt sâu thẳm. Anh  đón lấy đứa bé, giọng trầm thấp:
“Nói với chủ của cô, tiền   chuyển .”
Y tá gật đầu,   thêm lời nào,   rời .
Tất cả diễn  trong lặng lẽ,  một ai  .
…
Tống Uẩn Uẩn  đưa  phòng bệnh. Rockson vẫn  rời ,    cạnh giường bệnh, giọng nhỏ nhẹ:
“Nếu  cần gì,  thể liên lạc với  bất cứ lúc nào.”
Giang Diệu Cảnh đáp khẽ, giọng lạnh mà kiềm chế:
“Cảm ơn. Bây giờ     chuyện nhiều.”
Lời  đơn giản ,  là dấu hiệu rõ ràng  tiễn khách.
Rockson hiểu ý, cúi đầu rời khỏi phòng.
Giang Diệu Cảnh kéo chiếc ghế đến gần,  xuống cạnh giường, lặng lẽ   phụ nữ  đó.
Tống Uẩn Uẩn gầy đến nỗi hai gò má hốc hác, quầng mắt thâm , đôi môi khô nứt,  còn chút máu. Anh lấy bông gòn thấm nước, cẩn thận làm ẩm môi cho cô,  nhẹ nhàng lau mặt, lau tay, lau cả chiếc cổ xanh xao .
Anh cứ thế chăm sóc, từng chút, từng chút một — cho đến khi bình minh dần lên, ánh sáng mỏng manh xuyên qua rèm cửa.
Mãi đến trưa hôm , Tống Uẩn Uẩn mới khẽ động mí mắt. Cô yếu ớt mở mắt, tầm  mờ  hai   mới dần rõ ràng.
Người đầu tiên cô  thấy là .
Giang Diệu Cảnh cố nén cảm xúc, khẽ mỉm  với cô, giọng khàn khàn:
“Xin ...  đến muộn .”
Tống Uẩn Uẩn run run đưa tay đặt lên bụng — nơi giờ  phẳng lặng. Cô sững , đôi mắt thoáng hoảng hốt. Đứa bé của cô...  chào đời  ?
Cô cố gắng mấp máy môi, giọng khàn đục như  cứa qua ngàn mảnh thủy tinh:
“Con của chúng  ? Là con trai...  con gái?”
Câu hỏi  khiến tim Giang Diệu Cảnh như  d.a.o đâm. Ngón tay   đùi siết chặt đến trắng bệch, từng khớp xương run lên.
Anh    mở miệng thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-vi-hon-phu-that-quyen-ru/chuong-569.html.]
“…Uẩn Uẩn.” Giọng  nghẹn , trầm thấp đến đau lòng. “Con của chúng …”
Tống Uẩn Uẩn cắt lời , ánh mắt sáng lên giữa cơn mơ màng:
“Lần ,   kịp thấy Song Song chào đời... Lần ,  nhất định  thể bỏ lỡ, đúng ?”
Khoảnh khắc ,  lớp vỏ kiềm chế trong Giang Diệu Cảnh   sụp đổ. Anh cúi xuống, ôm chặt lấy cô  lòng.
“Uẩn Uẩn… đợi em khỏe hơn,  sẽ đưa em về. Song Song vẫn đang đợi chúng  ở nhà.”
Tống Uẩn Uẩn sững , trong lòng thoáng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Vì …    sang chuyện khác?”
“Anh…” Giang Diệu Cảnh  , nhưng  thể. Sự thật , tàn nhẫn đến mức   đủ can đảm để  .
Anh , nếu  đau một phần, thì Tống Uẩn Uẩn sẽ đau gấp trăm .
Cô là   mang đứa bé  trong cơ thể suốt tám tháng… từng chút một, cảm nhận  sự sống của con  lớn lên.
Giọng cô run run, đứt quãng:
“Em … lúc đó tình trạng của em  .  em  mang thai tám tháng ... dù sinh non, đứa bé vẫn  thể sống mà... Anh đừng  với em là con...  chuyện gì... Em sẽ  tin !”
“Anh cũng   tin…”
Giang Diệu Cảnh khẽ áp mặt   mặt cô. Cả hai đều ướt đẫm —   là nước mắt của ai,  của cả hai.
Lời  , dù    thẳng, nhưng Tống Uẩn Uẩn  hiểu.
Đứa bé...   còn.
Toàn  cô run lên bần bật, sắc mặt dần tái , môi trắng bệch.
“Con đến  đúng lúc, em   vui... Ban đầu, em chỉ   làm, nghĩ rằng chúng    Song Song .   đó... em chấp nhận con, yêu con... Anh từng ,  thích con gái, em cũng mong... con là con gái...”
Giọng cô vỡ vụn, từng chữ như d.a.o khía lên tim.
“Ối…”
Một tiếng rên khẽ bật ,  thể cô run mạnh, khuôn mặt nhăn nhúm vì đau đớn.
“Em  ?”
Giang Diệu Cảnh hoảng hốt, nhận   điều bất thường.  vì chăn phủ kín ,   thấy  —  lớp chăn, m.á.u đang thấm  từng vệt đỏ.
Truyện nhà Xua Xim
Tống Uẩn Uẩn nắm lấy tay , giọng yếu ớt, đứt quãng:
“Giang Diệu Cảnh…  còn nhớ…  từng giam em ? Vì chuyện gì đó,  tức giận... nên  nhốt em …”
Giang Diệu Cảnh khàn giọng, đôi mắt đỏ ngầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:
“Anh nhớ. Khi đó em  rời … còn ... quá giận.”
Giọng  run lên, nghẹn  nơi cổ họng.