Lâm Nhụy hiểu rõ,  cứu Giang Diệu Thiên trong tay Giang Diệu Cảnh, gần như là chuyện  thể.
Trước khi đến cảng, cô   nghĩ đến  khả năng — cuối cùng quyết định tìm đến ông cụ Giang.
Dù Giang Diệu Cảnh  lạnh lùng, vô tình đến , thì ông cụ Giang vẫn là ông nội của  .
Cô  tin rằng, m.á.u mủ tình thâm ít nhiều vẫn còn một chút tác dụng.
Huống chi, trong lòng cô vẫn nghĩ: ông cụ Giang  mặt,  lẽ Giang Diệu Cảnh sẽ nể mặt mà buông tay.
 —
Khi ông cụ Giang xuất hiện, Giang Diệu Cảnh chỉ liếc  một cái.
Ánh mắt  lạnh lẽo như mặt hồ tĩnh lặng,  gợn sóng.
Không  chút d.a.o động.
Không  chút cảm xúc.
Ông cụ Giang chống gậy, bước  chậm chạp.
Cơ thể ông gầy gò, sắc mặt vàng nhợt — rõ ràng bệnh tình  đến giai đoạn nghiêm trọng.
Dù  bác sĩ chăm sóc, vẫn  thể che giấu  sự yếu ớt, giống như ngọn nến  gió,  thể tắt bất cứ lúc nào.
“Diệu Cảnh.”
Giọng ông cụ khàn , mang theo sự mệt mỏi và hối hận.
Lần đầu tiên, ông buông bỏ giọng điệu của bậc trưởng bối.
Không còn là mệnh lệnh, mà là lời cầu xin.
Ông thực sự hối hận.
Nếu năm xưa  chọn  đối lập với cháu , nếu dùng tình  để giữ chân Giang Diệu Cảnh…
Có lẽ,  chuyện   thành  bi kịch như hôm nay.
  đời,   thuốc hối hận.
Ông run run :
“Ông bệnh nặng ,  sống  bao lâu nữa… Nể tình Diệu Thiên là em họ của cháu, cháu…”
Lời còn  dứt, Giang Diệu Cảnh   lưng.
Tài xế mở cửa xe,  cúi  bước .
Không  ông một .
Không đáp  một câu.
“Diệu Cảnh!”
“Thiếu gia,  hãy  ông cụ  vài lời !”
Quản gia Tiền vội vàng chặn  cửa xe, giọng đầy khẩn thiết.
Ông cụ Giang tuổi già,  mang bệnh, chỉ còn mấy  sức — hy vọng duy nhất của ông là Giang Diệu Cảnh  thể động lòng, mà tha cho Giang Diệu Thiên.
Dù , họ cũng là  một nhà.
Đối với ông cụ, Giang Diệu Cảnh là đứa cháu tài giỏi nhưng lạnh lùng, còn Diệu Thiên là đứa cháu lầm lỡ nhưng vẫn là m.á.u thịt.
Truyện nhà Xua Xim
Một   tất cả, một  mất hết — ông  thể để nhà họ Giang tự tàn sát , khiến dòng họ tiêu tan.
“Thiếu gia…”
Quản gia Tiền tiếp tục cầu xin.
 Giang Diệu Cảnh chẳng hề lay động.
Giọng  lạnh như băng:
“Lái xe.”
Chiếc xe đen lướt qua, để  làn khói xám đục cuộn lên trong gió biển.
Quản gia Tiền khẽ thở dài, cúi đầu đỡ ông cụ đang run run.
“Thực , lúc đến đây, ngài   kết quả . Sao còn  tự làm khổ  như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-vi-hon-phu-that-quyen-ru/chuong-517.html.]
Ông cụ Giang  theo hướng chiếc xe  khuất, đôi mắt đục ngầu ánh lên nỗi mệt mỏi.
Sau đó ông  sang  Trần Việt, giọng khàn nhưng vẫn uy nghiêm:
“Trần Việt,   lệnh cho  — thả Diệu Thiên .”
Trần Việt thoáng khựng .
Dù trong lòng kính trọng ông cụ Giang, nhưng đối với , mệnh lệnh chỉ  một   quyền ban  — Giang Diệu Cảnh.
Anh  khom , cung kính :
“Ngài   làm  sẽ  tổng giám đốc Giang sa thải. Xin đừng làm khó ,   thể.”
Nói xong,   sang thuộc hạ:
“Đưa Giang Diệu Thiên lên xe, .”
“Trần Việt!” — Lâm Nhụy gào lên, ôm chặt lấy Giang Diệu Thiên.
“Anh chính là con ch.ó của Giang Diệu Cảnh! Anh  tư cách gì mà   lời ông nội, hả?! Thả  !”
Giang Diệu Thiên dựa  vai cô, môi nhợt nhạt nhưng ánh mắt  lóe lên tia mỉm  yếu ớt.
Người phụ nữ … vẫn  bỏ .
Anh  thất bại trong tất cả —
nhưng ít nhất,  một  phụ nữ yêu   đến cùng.
Còn Giang Diệu Cảnh…
Giàu , quyền thế, thành công, nhưng  ai yêu   đến mức dám sống c.h.ế.t vì   ?
“Nhụy Nhụy,” Giang Diệu Thiên khẽ , “đừng cố nữa, vô ích thôi.”
“Không, ông nội  mở lời , em  tin Trần Việt dám làm càn!” Lâm Nhụy vẫn còn chút hy vọng mong manh.
Trần Việt bước đến, mạnh tay kéo Giang Diệu Thiên dậy.
Giọng   lạnh đến cực điểm:
“Tôi đúng là chó.   chỉ là chó của Giang Diệu Cảnh.
Cho nên,    lệnh của ai khác.”
Lâm Nhụy ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, trừng  :
“Anh còn  bằng chó! Anh là đồ súc sinh!”
Một thuộc hạ bên cạnh  khẩy,  giọng khinh bỉ:
“Đưa Giang Diệu Thiên về, nhớ chăm sóc cho  cẩn thận. Dù   cũng  một cô bạn gái… miệng  phân.”
Câu   như một cái tát.
“Các  dám!” Lâm Nhụy hét lên, nước mắt rơi lã chã.
“Người trong tay chúng , dám   — cô  cũng chẳng tính.”
Tên thuộc hạ lạnh giọng, đẩy Giang Diệu Thiên  trong xe,  “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa .
“Không!”
Lâm Nhụy lao theo, cố bám  cửa xe, nhưng chiếc xe chẳng buồn dừng .
Bánh xe lạnh lùng lăn , suýt nữa cán qua chân cô.
Cô  hất ngã xuống đất, đầu gối đập mạnh  nền bê tông, m.á.u thấm qua lớp quần, chảy loang  mặt đất.
Cô ngẩng đầu  theo đoàn xe khuất dần trong đêm,   run rẩy.
Ông cụ Giang nặng nề thở dài, giọng khản đặc:
“Haizz…”
Quản gia Tiền  ông, trầm ngâm:
“Người chắc chắn  cứu  nữa . …   một ý.”
Ông cụ Giang nghiêng đầu, ánh mắt thoáng lay động:
“Ý gì?”