Xấu quá!
Cảm giác đầu tiên khi Giang Diệu Cảnh  thấy khuôn mặt  mắt là…  thể tin nổi.
Gương mặt  — đầy tàn nhang, đôi mắt xanh sẫm vô hồn, son môi đỏ thẫm lem nhem  ngoài, hàng lông mi giả rậm như chân ruồi, thậm chí  mũi còn  một nốt ruồi mọc lông.
Trên cổ và cánh tay, dường như còn loáng thoáng hình xăm màu đen.
Anh lùi  một bước theo phản xạ.
Đây  lẽ là  phụ nữ thảm hại nhất mà  từng thấy trong đời.
Và giờ thì   hiểu vì  cô  luôn che kín  như thế.
Truyện nhà Xua Xim
Trần Việt  bên cạnh,  mà suýt nữa nôn.
“Trời đất ơi…”   thì thầm, sống lưng ớn lạnh, mặt tái xanh.
Còn Tống Uẩn Uẩn, cô thấy rõ ràng ánh mắt ghê tởm của họ, nhưng trong lòng  nhẹ nhõm —
Hiệu quả ngụy trang  đến mức chính bản  cô cũng suýt  nhận  .
Để  thiện “tác phẩm”, cô còn tháo mũ .
Mái tóc xoăn vàng khô rối như một ổ gà, lắc lư qua   ánh đèn, khiến   cô trở nên buồn  thảm hại.
Giang Diệu Cảnh nghiêng mặt sang hướng khác, trầm giọng:
“Tôi  đổi bác sĩ.”
Trần Việt lập tức hùa theo:
“Vâng,   ngay...”
 Tống Uẩn Uẩn nhanh chóng mở miệng, cố ý  giọng chát chúa,
“Thưa , y thuật của   . Anh  nên đánh giá  khác qua vẻ bề ngoài.
Hơn nữa,  là phụ nữ mang thai — bệnh viện luôn ưu tiên cho phụ nữ  thai, cho nên dù   phàn nàn, cũng chẳng ai   .”
Cô  xong, cố tình xoa nhẹ bụng  một cách tự nhiên.
Ánh mắt của Trần Việt lập tức rơi xuống theo phản xạ —
Cô … còn  thai?!
Anh  thầm kêu trong lòng:
Trời ơi, là  đàn ông nào   thể... ngủ với một  như thế ?!
Còn… còn để  con nữa chứ?!
Nếu đứa bé sinh  mà giống y khuôn mặt , thì đúng là nghiệp chướng nhân gian.
Tống Uẩn Uẩn   phớt lờ ánh  kinh hãi của họ, tiếp tục bình thản lên tiếng, giọng điệu chuyên nghiệp đến mức khiến   quên mất vẻ ngoài :
“Ở đây   hai phương pháp điều trị, mời  lựa chọn.
“Thứ nhất là liệu pháp thủy trị liệu —  đơn giản là ngâm thuốc và xoa bóp.
Thứ hai là kích thích điện sọ não — dùng dòng điện cường độ thấp truyền qua các điện cực, tác động lên vùng não nhất định để điều chỉnh hoạt động thần kinh vỏ não, cải thiện mất ngủ, trầm cảm và lo âu...”
“Không cần  nữa!” — Trần Việt lập tức cắt ngang, da đầu tê rần.
“Tôi cảm thấy loại thứ nhất an  hơn nhiều.”
Chỉ nghĩ đến cảnh Giang tổng  gắn điện cực lên đầu thôi là    thấy lạnh sống lưng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-vi-hon-phu-that-quyen-ru/chuong-489.html.]
“Tổng giám đốc Giang, điều trị bảo thủ vẫn  hơn. Loại thứ hai  đến bệnh viện nhiều ,  bất tiện.” —   cố khuyên.
Tống Uẩn Uẩn  sang Giang Diệu Cảnh, ánh mắt bình tĩnh  lớp kính áp tròng:
“Anh chọn loại nào?”
Trần Việt nhanh nhảu đáp :
“Loại thứ nhất!”
Giang Diệu Cảnh liếc   một cái lạnh lẽo, nhưng cuối cùng cũng  phản đối.
“Được.” — Tống Uẩn Uẩn gật đầu, ghi  hồ sơ.
“Giai đoạn đầu mỗi ngày điều trị một ,  đó sẽ điều chỉnh tần suất dựa  hiệu quả.
Hiện tại,   thể xuất viện,  làm thủ tục .”
Nói xong, cô   rời khỏi phòng bệnh.
Trần Việt   theo, vẫn còn rùng , nhỏ giọng :
“Tổng giám đốc Giang, kỹ thuật của cô …  khi nào cũng ‘tệ hại’ như vẻ ngoài ?”
Giang Diệu Cảnh khẽ đáp, giọng khàn trầm:
“Đừng đánh giá  khác qua vẻ bề ngoài. Đi làm thủ tục .”
Trần Việt đành im lặng.
Xong xuôi thủ tục, hai  rời bệnh viện.
Họ đến đây vốn để bàn chuyện chính sự, nào ngờ  bước  khỏi cổng lớn, còn  kịp lên xe, một  phụ nữ  chắn ngang đường.
Trần Việt  thấy cô , lông mày nhíu chặt.
Âm hồn  tan!
“Đồ ăn bám.” —   buột miệng,  thèm khách khí.
Người phụ nữ  hừ lạnh:
“Tôi là đồ ăn bám, còn  là đồ bám đuôi.”
Trần Việt, “…”
Cô gái  — Cố Ái Lâm.
Anh    cô lớn lên ở nước ngoài,  mà tiếng phổ thông  lưu loát đến thế?
Ngay cả mấy từ như “đồ ăn bám” cũng  trơn tru…
Như   suy nghĩ của  , Cố Ái Lâm nhướn mày:
“Mặc dù  lớn lên ở nước ngoài, nhưng bố   đều là  Trung Quốc.
Tôi  tiếng phổ thông giỏi thì  gì lạ?”
Khi  đến hai chữ “”, cô cố tình  sang Giang Diệu Cảnh.
 gương mặt  vẫn lạnh lùng, hờ hững như băng, chẳng buồn đáp lời.
Cố Ái Lâm bực đến run môi:
“Tôi cũng coi như là em gái của  . Tại   lúc nào cũng trưng  bộ mặt khó chịu như thế, ai nợ  ?
Tôi      thấy ,  cũng  làm phiền  — chỉ cần   cho   mộ của   ở …”