Tôi vốn nghĩ,   sẽ truyền  chiếc nhẫn  cho con dâu của .
Chỉ  ngờ, cuối cùng   trao nó cho em theo cách .
Nội dung trong lá thư  — xin em hãy giữ kín.
Tôi   Giang Diệu Cảnh … rằng   từng phản bội cha của nó, cũng như phản bội chính nó.
Tôi thà để nó mãi nghĩ rằng,  ở bên Cố Chấn Đình chỉ vì mất trí nhớ.
Nếu ca phẫu thuật  xảy  bất trắc, nếu Diệu Cảnh  ý  đối phó với Cố Chấn Đình, xin em hãy cứu   một mạng.
Đó là món nợ mà  còn thiếu   — một mạng đổi một mạng.
Giang Diệu Cảnh  chằm chằm từng dòng chữ,  lâu vẫn  nhúc nhích.
Tất cả như ngừng  — thời gian,  thở, cả nhịp tim trong lồng ngực.
Quá bất ngờ.
Quá kinh ngạc.
Anh  từng nghĩ rằng Lâm Dục Vãn   thư cho Tống Uẩn Uẩn.
Càng  ngờ, bà  nhớ  tất cả từ lâu, chỉ là cố tình giấu kín — bởi vì  yêu một  khác.
Người đó,  là Cố Chấn Đình.
Một nụ  lạnh, cay đắng kéo nơi khóe môi .
Haha...
Thật nực .
Hóa    —  từng  xem là biểu tượng của dịu dàng và bao dung —  yêu một  đàn ông khác ngoài cha .
Thế thì cha  sẽ trở thành cái gì?
Một kẻ  lừa dối ư?
Một  đàn ông đáng thương  cả thế giới phản bội?
Ngón tay Giang Diệu Cảnh siết chặt.
Tờ giấy mỏng manh  vò nát, nhàu nhĩ trong lòng bàn tay .
Những dòng chữ  đó — từng con, từng nét — như khắc sâu  lòng , thành từng vết cắt âm ỉ.
Truyện nhà Xua Xim
Trong thư còn nhắc đến cái tên Chu Tịch Văn.
Ánh mắt  tối .
Anh  bật dậy, bước nhanh  khỏi văn phòng, đôi giày da nện xuống nền hành lang vang lên tiếng dội nặng nề.
Cửa phòng làm việc của Chu Tịch Văn  đẩy mạnh.
Chu Tịch Văn giật  ngẩng đầu, ánh mắt chạm  khuôn mặt lạnh như băng của Giang Diệu Cảnh thì lập tức cứng đờ.
Dù  trải qua  ít sóng gió, nhưng    đàn ông ,  vẫn thấy tim  co thắt  — sợ hãi, chột , và bất an.
Bởi vì  ,   giấu Giang Diệu Cảnh quá nhiều.
“Giang... Giang tổng,  chuyện gì ?” — Anh cố gắng bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn lảng  nơi khác,  dám đối diện.
Giang Diệu Cảnh  đáp, chỉ bước tới từng bước, từng bước một.
Mỗi bước chân  rơi xuống, áp lực trong phòng  tăng thêm một phần.
Không gian vốn nhỏ, nay như thiếu cả  khí.
Chu Tịch Văn nuốt nước bọt, cố nở nụ  gượng gạo:
“Rốt cuộc   chuyện gì?”
Giang Diệu Cảnh  trả lời.
Ánh mắt   hạ xuống —  vật trong tay Giang Diệu Cảnh, một tờ giấy nhàu,  mép còn thấp thoáng dòng chữ “Cố Chấn Đình”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-vi-hon-phu-that-quyen-ru/chuong-462.html.]
Trái tim Chu Tịch Văn đập thình thịch.
Anh ngẩng đầu, môi run lên:
“Anh…  lấy   thứ đó?”
Giang Diệu Cảnh  thẳng  , giọng trầm thấp, lạnh buốt:
“Lâm Dục Vãn — rốt cuộc  c.h.ế.t như thế nào?”
Giọng  của  bình thản đến đáng sợ, nhưng nếu lắng  kỹ,    thể nhận  trong đó là một ngọn lửa đang  dồn nén đến cực điểm — sẵn sàng bùng cháy chỉ trong nháy mắt.
Chu Tịch Văn c.h.ế.t lặng.
Anh  thông minh, và chỉ cần  một câu,  hiểu:
Giang Diệu Cảnh  .
Hoặc ít nhất,    nắm  một phần sự thật.
...    đến ?
Bao nhiêu?
Điều đó Chu Tịch Văn  thể đoán .
Anh hít sâu,  thả lỏng đôi vai, như  hạ quyết tâm.
Cố Chấn Đình đang ở nước ngoài tĩnh dưỡng, Tống Uẩn Uẩn cũng  an  rời khỏi đây.
Có những chuyện, đến lúc  để  còn  gánh lấy.
“Tôi ,” —  khẽ đáp, giọng mệt mỏi, “ sẽ  cho  .”
Không khí trong phòng nặng nề đến ngột ngạt.
Một lúc lâu , Chu Tịch Văn mới bắt đầu, từng chữ một, như đang mở  những ký ức  ai  nhớ.
“Mọi chuyện bắt đầu từ mười mấy năm .
Khi đó, Cố Chấn Đình  cứu  .
Anh  đưa bà  đến tìm , cầu xin  giúp đỡ.
Tôi và Cố Chấn Đình quen  từ  sớm, quan hệ cũng  tệ.
Vì thế  đồng ý phẫu thuật.
 Cố Chấn Đình sợ rằng  khi   tỉnh , bà sẽ  về nhà họ Giang.
Anh  cũng lo rằng, nếu bà sống sót trở về, sẽ    khác hãm hại.
Thế nên…    bà  quên hết quá khứ.
Tôi  tiến hành phẫu thuật, can thiệp  ký ức của bà.
Sau đó, bà thật sự quên tất cả —  nhớ Giang Diệu Cảnh,  nhớ nhà họ Giang, cũng  nhớ cả bản   từng là ai.
Cố Chấn Đình liền lấy họ của  đặt cho bà, đưa bà  nước ngoài, giấu kín suốt mười mấy năm trời.
 … những thứ cấy ghép trong não bà dần gây  biến chứng, đe dọa đến tính mạng.
Bà buộc  phẫu thuật  nữa.
Lần , mục đích là lấy hết những gì  từng đặt trong đầu bà  ngoài.
Cố Chấn Đình , một khi lấy , bà sẽ hồi phục  bộ ký ức.
Và   sợ — sợ rằng lúc đó, bà sẽ rời bỏ .
Thế nên,    do dự  lâu.
Mãi   mới đồng ý...
  ngờ,  khi lên bàn mổ, Lâm Dục Vãn đột ngột xuất huyết não.
Khi đưa đến,  quá muộn.
Lên bàn phẫu thuật… cũng  còn nhiều ý nghĩa nữa.”