“Không   …” Giang Diệu Cảnh gầm khẽ.
Bên ngoài, giọng dì Ngô vang lên:
“Mợ chủ, em trai cô đến. Nói ba cô…  mất .”
Ầm—!
Một tiếng nổ vang dội trong đầu.
Đôi mắt Tống Uẩn Uẩn run rẩy,   đông cứng. Kinh hãi, choáng váng.
Giang Diệu Cảnh lập tức tỉnh táo, cúi đầu  cô, khẽ hỏi:
“Em   chứ?”
Tống Uẩn Uẩn nghẹn ngào, cả  lạnh buốt.
“Em… hận ông … nhưng…  giờ  đau thế …”
Giọng cô khàn đặc, run rẩy.
“Anh .” Giang Diệu Cảnh ôm chặt lấy cô.
Đó là cha ruột, m.á.u mủ. Dù hận đến , phút cuối vẫn  thể vô tình.
“Em …  gặp ông …” Cô hoảng loạn  bật dậy.
Giang Diệu Cảnh giúp cô mặc quần áo: “Đừng vội.”
“Em   thể  vội!?” Cô bật hét,  lập tức nhận   quá kích động, lí nhí: “Xin …”
Anh lau nước mắt cho cô, khẽ lắc đầu: “Anh   thể trách em.”
Nghe thế, Tống Uẩn Uẩn òa , nhào  lòng , vai run bần bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-vi-hon-phu-that-quyen-ru/chuong-161.html.]
…
Đến bệnh viện, cô  còn kịp  mặt Tống Lập Thành  cuối. Thi thể   đẩy  nhà xác, phủ một tấm vải trắng.
Bạch Túệ  một bên gào  thảm thiết. Vừa thấy Tống Uẩn Uẩn, bà  lao tới đẩy mạnh, giọng the thé:
“Là  chổi! Ông  c.h.ế.t là vì cô!”
“Mẹ!” Tống Duệ Kiệt tức giận ngắt lời, “Ba vì  mà tức giận phát bệnh. Sao   đổ lên chị ?”
Bạch Túệ  con trai quát, trợn mắt dữ tợn.  ánh mắt Tống Uẩn Uẩn  càng lạnh lẽo, như  băng tuyết phủ đầy.
Căn bệnh của Tống Lập Thành vốn nặng, nhưng  đến lúc chết. Cái c.h.ế.t đột ngột , tám phần  thoát khỏi liên quan đến Bạch Túệ.
Bà  chột ,  dám đối diện ánh  sắc bén của cô, chỉ gào ,    mắng:
Truyện nhà Xua Xim
“Ông c.h.ế.t , bỏ mặc  con  sống thế nào… Ông  , con gái ông kìa,  rơi nổi một giọt nước mắt. Nuôi nó uổng phí!”
“Mẹ!” Tống Duệ Kiệt kéo bà  , khẩn cầu: “Đừng gây sự nữa, để chị gặp ba  cuối…”
Cuối cùng,   kéo Bạch Túệ  một bên, nhường chỗ cho Tống Uẩn Uẩn.
Tống Uẩn Uẩn bước đến, bàn tay run rẩy vén tấm vải trắng. Khuôn mặt Tống Lập Thành hiện , mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn còn nét  cam lòng.
Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh,   sang em trai:
“Lúc ba , em  mặt. Ông   gì ?”
Tống Duệ Kiệt còn  kịp trả lời, Bạch Túệ  chen :
“Ông  dặn  để  tài sản cho Duệ Kiệt!”
Cậu bé mím môi, còn  , nhưng   trừng mắt quát:
“Mẹ là  của con, lẽ nào còn  dối con?”