Tống Lập Thành kiên nhẫn dặn con trai:
“Sau    điều,  lời. Giúp ba mời nó đến, ba  chuyện  .”
“Chị  sẽ  đến !” Tống Duệ Kiệt gắt lên.
Nói xong   chạy ,  đến cửa  va  .
Cậu  ngẩng đầu, sững sờ:
“Sao  là… chị?!”
Giọng  lắp bắp:
“Chị…   thấy c.h.ế.t  cứu ? Sao còn tới bệnh viện?”
Tống Uẩn Uẩn lạnh nhạt:
“Tôi đến tháo bột.”
“Hừ! Quả nhiên—lòng lang  sói!” Tống Duệ Kiệt tức giận, mở miệng  lời khó . Ba  gặp chị, chị  vô tình đến !
“Mợ chủ nhà     , nếu  còn chẳng  tìm…”
“Dì Ngô.” Tống Uẩn Uẩn cắt lời.
“Mình làm gì  cần giải thích với ai, nhất là con trai của Bạch Túệ. Nó  nghĩ  cứ để nó nghĩ.”
Trong phòng, Tống Lập Thành  động, gọi:
“Uẩn Uẩn  ?”
Cô mím môi:
“Là con.”
“Vào đây, ba  chuyện  .”
Cô  định :
“Ba dưỡng bệnh cho  .”
“Uẩn Uẩn!”
Ông nâng giọng:
Truyện nhà Xua Xim
“Chẳng lẽ  để ba tự  ngoài tìm con?”
“Ba, đừng gọi chị  nữa, lòng chị   chó ăn .” Tống Duệ Kiệt buông lời hỗn xược.
“Vô lễ! Xin  chị con!” Tống Lập Thành quát.
“Con !”  bướng bỉnh.
“Mau!”
Ông tức đến ho sặc sụa. Tống Duệ Kiệt vội vỗ lưng cho ba,  cúi đầu  một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-vi-hon-phu-that-quyen-ru/chuong-124.html.]
“Xin .”
“Ba con  xin  , ba đừng tức. Bệnh của ba  chịu nổi .” Cậu nhỏ giọng.
Cơn ho dịu, Tống Lập Thành  sang con gái:
“Xem như ba cầu con.”
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của ông, lòng Tống Uẩn Uẩn mềm xuống:
“Ba  ngắn gọn, con còn  việc.”
Tống Lập Thành bảo Tống Duệ Kiệt  ngoài:
“Ba   riêng với chị con.”
Cậu  còn hậm hực liếc cô một cái mới chịu .
Tống Uẩn Uẩn cũng mặc kệ, bảo dì Ngô:
“Dì  ngoài cửa đợi cháu.”
Dì Ngô gật đầu.
Cô lăn xe  phòng.
Tống Lập Thành  xuống giường, chậm rãi :
“Con   chứ, bệnh của ba  nặng,  lẽ  còn nhiều thời gian. Ba cảm ơn con  tìm chuyên gia cho ba. Trong lòng con… vẫn nhận ba là cha, đúng ?”
Cô cúi đầu,  .
Những oán hận từng , giờ  ông tiều tụy thế , cũng chẳng  nhắc .
Ông thở dài:
“Có lẽ quyết định của ba sai . Không nên ép con gả cho Giang Diệu Cảnh. Nếu con  ly hôn, ba sẽ giúp.”
Cả đời ông bắt con gái sống theo ý ,  từng hỏi con  gì.
Giờ, khi còn chút thời gian, ông  làm  điều gì đó cho con.
“Ba  cách ?” Cô  ngạc nhiên.
“Ông nội con làm tài xế cho ông cụ Giang cả đời, còn vì ông  mà mất. Nếu ba đích  cầu, chắc sẽ .”
Tống Uẩn Uẩn do dự.
Bao lâu nay, cô vẫn  ly hôn. Đến khi cơ hội đặt  mắt, trong lòng  thoáng  nỡ.
 lý trí kéo cô về: giữa cô và Giang Diệu Cảnh,  thể  tương lai.
“Con   ly hôn ?” Tống Lập Thành hỏi.
Cô ngẩng lên:
“Muốn.”
“Ba  làm gì cho con. Nhân lúc còn sống, để ba làm cho con một việc.”