“Anh  xong  thì  cho.”
Giang Diệu Cảnh ký tên, gập tập hồ sơ, đặt sang một bên.
Cố Hoài thấy   kích  đối phương,  cảm giác như đ.ấ.m  bông.
Truyện nhà Xua Xim
“Lẽ nào  rộng lượng đến thế? Bức tranh  mua,   để xé nát cho hả giận ?”
Nếu Giang Diệu Cảnh   chuyện đêm đó, hẳn  nổi trận lôi đình.
 đêm đó là — ghen với chính  thế nào ?
Giang Diệu Cảnh liếc   một cái, đầy ẩn ý.
Cố Hoài khựng : “Rốt cuộc ý  là gì?”
“Hoắc Huân, tiễn khách.”
Giọng Giang Diệu Cảnh trầm thấp, dứt khoát. Anh  rảnh  Cố Hoài lải nhải.
Cố Hoài: “…”
“Tổng giám đốc Cố, mời.” Hoắc Huân làm động tác mời.
Mang đầy lửa giận, Cố Hoài   .
Người   hạ lệnh đuổi khách,   cũng khó ở .
Vừa tới cửa, điện thoại reo.
“Bức tranh của    khác cướp .”
“Khi nào?”
“Vừa nãy.”
Sắc mặt Cố Hoài tối sầm: “Biết ai ?”
“…Hình như là  của Tổng giám đốc Giang.”
Cố Hoài phát điên.
Anh   phắt , lao tới bàn làm việc của Giang Diệu Cảnh, đập mạnh một cái—đến mức lòng bàn tay tê rần.
Mặt mày dữ tợn,   nghiến răng:
“Giang Diệu Cảnh,  đừng quá đáng!”
 lúc đó, Hoắc Huân bước , báo cáo:
“Tranh  lấy về.”
Lúc  Giang Diệu Cảnh mới ngẩng đầu  Cố Hoài.
Thì  vì bức tranh mà   nổi đóa.
Vậy thì cứ để   tức tiếp .
Giọng  nhàn nhạt: “Đốt .”
Tống Uẩn Uẩn vẽ cho  ư?
Được, để bức tranh hóa thành tro.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-vi-hon-phu-that-quyen-ru/chuong-112.html.]
Cố Hoài: “…”
Tức đến á khẩu. Quá đáng đến mức  còn lời nào.
Hoắc Huân lập tức gọi  xử lý,   nữa mời khách:
“Tổng giám đốc Cố, xin mời.”
Ngực Cố Hoài phập phồng vì tức.
Lửa giận ngút trời,  chẳng  chỗ trút.
Càng oái oăm hơn,     Hoắc Huân cố tình — bước  khỏi tòa nhà, Cố Hoài  thấy bức tranh  lửa nuốt trọn.
“Phẫn nộ”   đủ để hình dung tâm trạng của  .
“Hoắc Huân, Giang Diệu Cảnh…   thích Tống Uẩn Uẩn ?”
Nếu ,    nổi giận?
Chỉ còn một cách giải thích:   thích cô.
 nếu thích, vì  nỡ đẩy cô ngã từ lầu xuống?
Cố Hoài thật sự  hiểu nổi.
Hoắc Huân   thể tiết lộ chuyện riêng của ông chủ, chỉ :
“Chuyện của  chủ, thuộc hạ như    ?”
Thực ,  .
Cố Hoài hừ lạnh: “Chủ nào tớ nấy,  cũng chẳng    lành gì!”
Hoắc Huân  phản bác, vẫn mỉm .
Nhìn bức tranh cháy thành tro, khóe mắt Cố Hoài giật giật.
Quá xui xẻo—“Chỉ   c.h.ế.t mới đốt tranh!”
Đây là nguyền rủa   c.h.ế.t ?
Anh  lên xe định về, nhưng nửa đường  rẽ sang bệnh viện.
Đến nơi,    thẳng tới phòng của Tống Uẩn Uẩn.
Lúc  cô đang ngủ, dì Ngô cũng   ở đó.
Tâm trạng đang cực tệ, Cố Hoài trực tiếp gọi cô dậy:
“Tống Uẩn Uẩn!”
Cô  đánh thức, mở mắt, thấy Cố Hoài thì đưa tay xoa trán.
“Cô lừa   ?” Giọng   sắc lạnh.
Tống Uẩn Uẩn còn ngái ngủ, mơ màng:
“Lừa  chuyện gì?”
“Cô bỏ trốn, Giang Diệu Cảnh  tìm… căn bản   vì cô cắm sừng  , đúng chứ?”
Tống Uẩn Uẩn   :
“Anh  gặp  ?”