“Không cần thiết nữa.”
Giọng trầm thấp, dứt khoát.
Bùi Triệt khẽ tựa bàn làm việc, hai tay khoanh ngực, ánh mắt lạnh lùng đến mức xa cách. Vẻ mặt khác hẳn với đàn ông còn dịu dàng, thậm chí phần năn nỉ hôn cô.
Thịnh Nam Âm sững sờ.
Sự đổi của khiến cô thấy khó hiểu và… cam lòng.
Trong lòng cô, vẻ mặt dịu dàng rõ ràng khiến dễ chịu hơn nhiều.
Cô mím môi, cố kiềm sự mất mát tên, khẽ hỏi:
“Tại ? Tại cần thiết nữa?”
Chẳng lẽ… chỉ vì cô để hôn, đàn ông trở mặt nhận ?
Nếu thì đúng là quá trẻ con !
Bùi Triệt cô đang nghĩ gì. Nếu , e rằng sẽ giận đến bật . Anh nghiêng đầu cô, ánh mắt nửa nửa .
“Cô hỏi tại ?”
Giọng nhẹ như gió, nhưng khiến tim khác run rẩy.
“Tôi còn tưởng cô Thịnh hiểu rõ nguyên nhân.”
“Tôi .”
Cô đáp thẳng, ánh mắt nghiêm túc. Lần hợp tác quan trọng với cô — thậm chí là với tập đoàn Thịnh Thế — cô thể để xảy rạn nứt.
“Thật ?”
Anh khẽ , nhưng nụ lạnh đến mức khiến rùng .
“Trước đây vẫn nghĩ cô Thịnh vô cùng coi trọng hợp tác . Bây giờ xem … là tự đa tình .”
Anh thong thả bước đến bàn làm việc, giọng lạnh nhạt nhưng từng chữ như kim châm:
“Tôi đặc biệt dành thời gian giúp cô sửa đổi kế hoạch dự án, nhưng cô bỏ dở công việc chỉ vì một cuộc điện thoại.
Thái độ làm việc tùy tiện như , khiến bắt đầu nghi ngờ năng lực của Thịnh Thế.”
“Cô Thịnh, cô sẽ nghĩ rảnh rỗi đến mức ngày nào cũng thời gian sửa kế hoạch cho cô chứ?”
“Ngành năng lượng mới nhiều doanh nghiệp. Không chỉ mỗi Thịnh Thế.
Vậy tại chọn hợp tác với một công ty thiếu nghiêm túc?”
Mỗi lời của Bùi Triệt đều trúng tim đen.
Thịnh Nam Âm im lặng vài giây, thể phản bác.
.
Cô tư cách gì để yêu cầu chọn Thịnh Thế?
Chẳng lẽ chỉ vì từng thích cô?
Cô hít sâu một , điều chỉnh giọng, cố gắng dịu dàng hơn:
“Anh Bùi, hiểu ý . Tôi cảm kích vì dành thời gian quý báu giúp sửa kế hoạch, nhưng cần giải thích rõ — thái độ làm việc tùy tiện.”
Cô ngập ngừng, giọng nhỏ :
“Anh cũng , …”
Môi cô khẽ cắn, vẻ khó xử hiện rõ.
Lý trí bảo cô nên , nhưng trong lòng tiếng khác — chỉ cần giải thích, Bùi Triệt sẽ hiểu.
Cô vì chuyện Phó Yến An mà mất cơ hội hợp tác .
… hôm nay Phó Yến An tối hậu thư. Anh cuối cùng cũng chịu đồng ý ly hôn — cô , thể bỏ lỡ cơ hội thoát khỏi đàn ông đó.
Thịnh Nam Âm ngẩng đầu, giọng chân thành:
“Gần đây đang làm thủ tục ly hôn với Phó. Anh chịu ký, định dùng pháp luật, nhưng hôm nay đột nhiên rằng chỉ cần gặp mặt một , sẽ đồng ý ly hôn.”
Nghe đến đây, ánh mắt Bùi Triệt tối sầm.
Ly hôn thì ly hôn, gặp mặt làm gì?
Tên khốn đó… định cầu hòa đấy chứ?
Nghĩ đến đây, lòng dâng lên một cơn cảnh giác lạnh .
Anh khẽ ngẩng lên, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt sâu thẳm:
“Cô bao giờ nghĩ vì đột nhiên đồng ý ?”
Tiểu Hạ
Thịnh Nam Âm sáng mắt — chịu chuyện .
“Tôi nghĩ. … điều kiện tiên quyết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tieu-to-tong-vua-ngau-vua-xinh-bui-tong-ngay-dem-mong-nho-thinh-nam-am-va-bui-triet/chuong-85-hay-la-co-thinh-dang-lua-toi.html.]
“Điều kiện gì?”
“Tôi cũng ,” cô bất lực, “ bảo gặp mặt mới .”
Quả nhiên.
Anh vẫn còn ý đồ .
Bùi Triệt từ tốn thẳng, ánh mắt sâu như hồ nước đêm:
“Để đảm bảo an cho cô, sẽ cùng.”
“Hả?”
Cô ngơ ngác, lén , ánh mắt hoảng:
“Anh… chắc chứ?”
Nhận sự do dự của cô, ánh mắt Bùi Triệt lập tức lạnh xuống.
“Sao? Tôi thể gặp khác ?”
Anh tiến lên một bước, cúi , giọng trầm hẳn xuống, mang theo mùi nguy hiểm rõ rệt:
“Hay là, cô Thịnh đang lừa ?”
Câu , nhẹ như gió, nhưng khiến sống lưng cô lạnh buốt.
“Tôi ghét nhất là lừa dối.”
Giọng khàn, thấp, trầm đến mức như vang lên trong tim cô.
Thịnh Nam Âm hoảng hốt, vội ngẩng đầu:
“Tôi lừa ! Tôi chỉ là… và từng mâu thuẫn, sợ thấy sẽ phát điên.”
“Vậy thì cứ để phát điên.”
Bùi Triệt khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh khinh thường.
Anh đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ép đặt nó lên má .
Ánh mắt thoáng lên vẻ cố chấp, u tối — một nét bệnh hoạn khó diễn tả.
Anh cảm thấy lẽ thật sự phát bệnh .
Nếu , tại chỉ cần chạm cô, tim loạn đến thế?
“Cô Thịnh…”
Anh khẽ , giọng như gió lướt qua bên tai, “hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị của nhé?”
Thịnh Nam Âm thẳng , đầu tiên nhận bản chất thật của Bùi Triệt — một con sói non cố chấp, giấu bộ răng nanh sắc bén lớp áo lịch thiệp.
Người đàn ông — vô cùng nguy hiểm.
Cô hít sâu, gượng , ánh mắt bất lực:
“Được… sẽ đưa cùng.”
Còn lựa chọn nào khác ?
Không. Hoàn .
Nếu cô từ chối, ai sẽ nổi giận đến mức nào?
Trước khi hợp tác ký kết, cô thể đắc tội .
Bùi Triệt khẽ , hài lòng.
Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay cô, khiến cô cảm thấy da đầu tê rần.
“Cô Thịnh quả nhiên thông minh, chọn hướng đúng.”
Thịnh Nam Âm chỉ gượng, rút tay về, cúi đầu giả vờ sắp xếp túi đựng laptop.
Trong lòng cô rối bời.
Nếu hợp tác ký kết thành công, chẳng cô sẽ ràng buộc chặt chẽ với đàn ông ?
Trời ơi, nếu cứ quấn lấy mãi thì làm đây…
Bùi Triệt cô chăm chú, đáy mắt thoáng qua tia khó đoán.
Anh mở ngăn kéo, lấy hai tập tài liệu, đặt lên bàn:
“Đừng vội . Ký hợp đồng .”
“Hợp đồng?”
Cô ngạc nhiên, cúi xuống bìa hồ sơ.
Trên đó, sáu chữ lớn in đậm khiến tim cô đập thình thịch —
“Thỏa thuận hợp tác đầu tư.”
Đôi mắt cô mở to, ánh sáng vui mừng dâng lên tận đáy mắt.