Trong góc phòng, Thịnh Nam Âm tìm thấy chiếc ghế nhỏ đồng hành suốt tuổi thơ. Cô ôm cuốn sổ tay để , xuống, say mê .
Hồi bé cũng : Cố Nhất tất bật điều chế hương liệu, còn cô chiếc ghế bận rộn. Việc pha chế khô khan, trẻ con chẳng hiểu gì; đôi khi xem mãi cuộn tròn ngủ gật, đôi khi ôm truyện tranh . Nhắc đến những ngày , lòng cô ấm đau.
hiện tại, cô thời gian để buồn. Trên từng trang sổ là công thức ghi tỉ mỉ: nguyên liệu, tỷ lệ, quy trình, tầng hương—chi tiết đến hà khắc. Không qua bao lâu, đến khi mắt mỏi nhừ, cô mới khép sổ, ánh sáng rực.
Cô tìm thấy mục tiêu.
Một nửa mảnh đất sẽ phát triển bất động sản; nửa còn , cô sẽ xây cơ sở thí nghiệm. Cô tạo dựng thương hiệu nước hoa của riêng , nghiên cứu các công thức để —coi đó như lời tưởng nhớ.
Trước vì quan niệm phong kiến của Thịnh lão phu nhân, chỉ thể lùi về , âm thầm làm điều yêu thích. Nếu Thịnh Nguyên Cư thương vợ, đặc biệt xây căn nhà nhỏ hai tầng làm phòng thí nghiệm, e rằng vẫn trốn tránh để điều chế hương. Căn nhà trắng lưu giữ tình yêu và sự tôn trọng của cha dành cho ; còn cuốn sổ trong tay là tâm huyết cả đời của bà.
Với con mắt của một nhà chế tạo hương hàng đầu, Nam Âm giá trị của những công thức chỉ vì tình —chúng bản đủ xuất sắc. Một khi đưa ánh sáng, ắt khiến giới mùi hương chấn động. Để tâm huyết đó vùi lấp… quá uổng!
Nghĩ tới đây, cô tràn đầy năng lượng. Cô đặt sổ lên bàn, cầm điện thoại, định gọi cho dì Nhược Lan để chia sẻ kế hoạch và xin góp ý. Vừa mở máy, một chấm đỏ WeChat đập mắt. Vào khung chat với Bùi Triệt, cô thấy thông báo— thu hồi một tin nhắn cách đây ba giờ.
Kỳ lạ, thu hồi cái gì?
Mải miết với kế hoạch, cô quên mất chuyện ban chiều. Cô gõ nhanh:
[Anh thu hồi gì ?]
Anh trả lời gần như ngay lập tức:
[Không gì. Vị trí nhà hàng ở ? Tôi cử A Trạch đến đón cô. Tôi đang họp, lát nữa thẳng tới.]
Thấy hai chữ “nhà hàng”, Nam Âm khựng , mới nhớ tới bữa cơm xem mắt. Cô góc giờ— bảy giờ tối. Nghĩ đến cảnh khó xử sắp tới, cô đau đầu, do dự một giây nhắn:
[Không cần , lát nữa em tự đến.]
Cô gửi vị trí nhà hàng.
Phản hồi của Bùi Triệt lạnh hẳn qua màn hình: [Ừm, .]
Nam Âm thở dài, thoát khỏi khung chat, đang định gọi cho dì thì điện thoại rung—dì hai gọi tới.
Không dứt !
Cô đè nén bực bội, dẹp kế hoạch , mở máy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tieu-to-tong-vua-ngau-vua-xinh-bui-tong-ngay-dem-mong-nho-thinh-nam-am-va-bui-triet/chuong-163-lui-mot-van-buoc-anh-ta-dau-thieu-phu-nu.html.]
“Nhị Thẩm, chuyện gì ạ?”
Giọng dì hai hồ hởi:
“Nam Âm, dì với Gia Gia đang ở cổng nhà cũ . Mình nhé. Bùi tới ?”
Không —dễ hiểu. Dì sợ kinh động lão gia. Ai cũng thấy ông cụ ý tác hợp Bùi Triệt và Nam Âm. Nếu dì chen ngang, chỉ sợ ông giận tím .
Nam Âm nhạt giọng:
“Anh gọi, đang họp, chắc đến muộn. Lát nữa thẳng nhà hàng, cần đợi.”
“Ừ ừ, hiểu chứ. Người quản cả tập đoàn lớn, bận rộn là … Vậy con đây, nhà hàng luôn.”
“Vâng. Để con đồ—”
“Đừng—!”
Giọng dì cao vút.
Tiểu Hạ
“Sao ạ?” Nam Âm ngạc nhiên. Cô vẫn mặc váy đen viếng mộ, tiệc thế tiện.
Dì gượng, lúng túng:
“Là… nếu con đồ sẽ kinh động lão gia… Con cũng tâm tư ông, lỡ ông …”
Cô ngốc. Nghe đến đây là hiểu. Trong mắt Nam Âm thoáng tia chế giễu. Thì dì chuyện vốn thích hợp.
Chưa cần bàn tình cảm của cô với Bùi Triệt , việc dì bảo cô làm bà mối cho Bùi Triệt và Thịnh Nam Gia là quá trớn. Nói lùi một vạn bước, Bùi Triệt thiếu phụ nữ ?
Chỉ cần , khẽ nhấc ngón tay cũng đủ khiến vô chen chúc làm phu nhân Bùi. Vẻ ngoài nghiền nát cả dàn nam minh tinh, gia thế là đỉnh của chóp; cha mất sớm, đầu chỉ còn Bùi lão phu nhân—vấn đề chồng nàng dâu cũng nhẹ tênh.
Huống hồ, chỉ hợp tác với nhà họ Thịnh, ràng buộc sâu hơn. Dì hai vội gả con gái, mơ thành vợ thái tử gia—đúng là đường đột!
Nếu lời đến mức cưỡi hổ khó xuống, cô còn lâu mới mở miệng với .
“Nhị Thẩm yên tâm, con sẽ với ông nội . Ông sức khỏe , con cũng sợ ông bực mà sinh bệnh.”
Đầu dây bên im bặt. Dì hai ý mỉa mai trong giọng cháu gái, nhất thời dám thêm.