Thịnh Nam Âm xuống sofa, bên trái là ông nội Thịnh, bên là Thịnh Nhược Lan.
Cô gật đầu, giọng điềm tĩnh:
“Con hiểu ý . Yên tâm, con nhất định sẽ cẩn thận đối phó.”
Thịnh Nhược Lan chau mày, giọng vẫn đầy lo lắng:
“Nếu chuyện gì, nhớ gọi điện cho dì ngay. An của con là quan trọng nhất.”
Một năm qua, cô tiếp xúc với Phó Yến An nhiều thương trường. Hai tập đoàn đều dốc sức dự án năng lượng mới — một lĩnh vực béo bở khốc liệt.
Cô hiểu rõ đàn ông tàn nhẫn thế nào: độc, hiểm, chừa đường lui.
Bởi , dù tin tưởng cháu gái, cô vẫn sợ Thịnh Nam Âm sẽ một nữa kéo lưới nhện của .
Ông nội Thịnh khẽ ho một tiếng, giả vờ như vô tình hỏi:
“Âm Âm, Bùi cũng sẽ tham gia buổi đấu giá tối nay chứ?”
Thịnh Nam Âm khẽ gật đầu:
“Vâng, hứa với con , chắc chắn sẽ .”
“Vậy thì còn gì lo nữa.”
Ông sảng khoái, mày giãn đầy mãn nguyện.
“A Lan, Bùi Triệt ở đó, con bé Âm Âm sẽ gặp nguy hiểm . Anh Bùi là chừng mực, sẽ bảo vệ nó.”
Vừa tới đây, ánh mắt ông sáng hẳn.
Tối qua, chính Bùi Triệt sẽ dạy cho Phó Yến An một bài học, chia sẻ tin nội bộ cho cháu gái ông, còn phối hợp quá ăn ý…
Một đôi như thế, chẳng trời sinh một cặp ?
Ông vui đến mức ho khan vì quá nhiều.
“Bố!”
Thịnh Nhược Lan bất lực gọi, qua thấy ngay cái ý đồ “tác hợp” trong ánh mắt của ông.
Cô định tiếp, nhưng Thịnh Nam Âm khéo léo chen lời, nở nụ mềm mại:
“Ông ơi, con đói . Trưa nay ăn gì ạ?”
Ông cụ bật , vỗ gối dậy:
“Các con chuyện , ông xuống bếp xem gì ngon.”
Khi ông khuất, nụ môi Thịnh Nhược Lan tắt dần.
“Âm Âm,” cô nghiêm giọng, “dì thật sự hiểu con đang nghĩ gì. Dì , Bùi Triệt là nguy hiểm, tiếp cận chỉ kết cục thảm.”
Cô sâu đôi mắt trong trẻo của cháu gái:
“Con thấy ông nội đang cố tác hợp hai đứa ? Dì sợ con nhảy một hố lửa khác thôi.”
Thịnh Nam Âm chỉ khẽ thở dài, xoa thái dương.
Cô hiểu, lời dì đều xuất phát từ thương yêu.
cô cũng — càng khuyên, ông nội càng gán ghép nhiệt tình hơn.
“Người già , cũng niềm vui riêng chứ.”
Tiểu Hạ
Cô mỉm tinh nghịch:
“Dì thấy , nhờ con mà ông nội còn cằn nhằn dì chuyện kết hôn nữa. Con giúp dì ‘giải hạn’ đấy.”
Thịnh Nhược Lan khựng .
Nói đến chuyện hôn nhân, quả thật cô ông cụ giục đến phát sợ.
Người giục chính là cha ruột, cô còn thể cãi gì đây?
Cô khẽ thở dài:
“Tóm , con tránh xa Bùi Triệt . Dì chỉ cho con thôi.”
Thịnh Nam Âm mỉm , giọng dịu :
“Con , dì đừng lo. À, lát nữa ăn trưa xong, dì rảnh ? Con món quà nhỏ tặng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-tieu-to-tong-vua-ngau-vua-xinh-bui-tong-ngay-dem-mong-nho-thinh-nam-am-va-bui-triet/chuong-114-cuoc-doi-dau-ngam.html.]
Đôi mày Thịnh Nhược Lan giãn đôi chút, ánh mắt dịu :
“Quà gì thế?”
“Bí mật ạ.”
Cô chớp mắt, nụ rạng rỡ khiến đối diện cũng chẳng nỡ cau mày nữa.
Cùng lúc đó, Từ Mặc đang đuổi khỏi biệt thự Thịnh gia.
Anh ôm hộp quà trong tay, ngoài cổng đen đồ sộ, bất lực qua khe cửa sắt.
Thật thảm hại.
Điện thoại trong túi rung lên — là Bùi Triệt.
Anh vội nhận máy, áp điện thoại lên tai thấy giọng trầm thấp, gấp gáp quen thuộc:
“Anh đang ở nhà họ Thịnh?”
“Ờ… đuổi xong.”
Từ Mặc than dài: “Ngài thấy ánh mắt nhà họ Thịnh . Ai cũng như xử tử tại chỗ!”
Bên , Bùi Triệt im lặng vài giây, giọng hạ thấp:
“Phó Yến An phái đến đó làm gì?”
“Đưa váy hội và trang sức cho cô Thịnh. Kết quả từ chối phũ phàng. Tôi khổ quá, sếp ơi! Từ khi làm ‘tay trong’ của , chẳng lợi gì, chỉ ăn mắng.”
Giọng Từ Mặc đầy uất ức, khiến đầu dây bên bật một tiếng khẽ.
“Vất vả .”
Bùi Triệt nhàn nhạt , “Sau lương tăng thêm 20%.”
Anh giỏi an ủi, nên chọn cách thực tế nhất — dùng tiền.
Dưới tay , đãi ngộ luôn cùng sự hào phóng.
“Cảm ơn ông chủ!” Từ Mặc gần như reo lên, tinh thần phục hồi ngay lập tức.
“Ừ.” Bùi Triệt tiếp lời, giọng trầm :
“Chụp ảnh bộ váy và trang sức đó gửi cho .”
“Rõ.”
Không đến một phút , điện thoại nhận loạt ảnh từ Từ Mặc.
Bùi Triệt tiện tay chuyển cho Lý Thừa Trạch, kèm một tin nhắn thoại ngắn gọn:
“Theo tiêu chuẩn , làm hơn mười . Chuẩn một bộ váy và trang sức cao cấp, đúng đo cô Thịnh. Tự tay mang đến biệt thự nhà họ Thịnh cho .”
Lý Thừa Trạch tin nhắn mà suýt nghẹn:
Tiêu chuẩn gấp mười ? Tổng giám đốc đúng là xuống tay thương tiếc!
Anh nhanh chóng trả lời:
[Đã nhận.]
Trong văn phòng, ánh sáng vàng ấm rọi lên nửa gương mặt Bùi Triệt.
Anh đặt điện thoại sang bên, tiếp tục cúi đầu tập tài liệu dày mà Lý Thừa Trạch gửi.
Từng trang giấy lật qua đều là thông tin nội bộ về buổi đấu giá đất tối nay: danh sách khách mời, giá khởi điểm, thế lực ngầm phía …
Năm phút , đặt tài liệu xuống, ánh mắt tối .
Không một dòng nào về lô đất 8 và kho báu cổ vật bên .
Anh khẽ mỉm — nụ mờ nhạt nhưng chứa đầy suy tính.
“Nếu tin tức, nghĩa là tin tức … chỉ cô .”
Anh xoay cây bút giữa những ngón tay, giọng khẽ vang trong căn phòng tĩnh lặng:
“Xem , hoặc là Thịnh Nam Âm đang mơ cùng giấc mơ với …”
Ánh mắt chợt tối sâu như đêm trăng.
“…Hoặc là — cô từng sống , và tận mắt chứng kiến tất cả.”**