Truyện Nguyễn Thanh Âm- Hà tổng tuyệt tử - Kết hôn với người câm? - Chương 434: Chúc mừng Ngày của Mẹ

Cập nhật lúc: 2025-11-09 15:27:39
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Tứ lưng phía hai nhóc, mỉm với cô, cầm chìa khóa xe dắt Ngôn Ngôn bước ngoài.

Tháng Tư, thời tiết ấm dần. Vì Chu Chu dị ứng phấn hoa, cây đào trong sân cũng chuyển .

Ngày xưa, khi họ mới bên , hai từng cãi bao nhiêu gốc cây — Hạ Tứ miệng lưỡi sắc bén, còn Nguyễn Thanh Âm giỏi ăn , chỉ rưng rưng nước mắt, vội vàng dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Sau hiểu, chẳng thích dấu, Nguyễn Thanh Âm cũng thôi dùng mặt nữa.

Trước khi rời khỏi cổng, Hạ Tứ khởi động xe, hạ kính xuống. Anh thấy Nguyễn Thanh Âm khoác chiếc khăn choàng kẻ sọc xanh đậm tiễn.

Mái tóc đen óng như rong biển buông nhẹ, khuôn mặt trắng mịn như sứ, còn nét non nớt của cô gái năm nào.

Thời gian khắc lên cô sự dịu dàng, chững chạc; những năm tháng thử thách khiến cô càng thêm kiên cường và tự tin.

Bóng dáng mảnh khảnh bậc thềm, giơ tay vẫy trong nắng sớm.

Tháng Sáu.

Nguyễn Thanh Âm bận rộn chọn trường cho hai con trai.

Cô đặc biệt hỏi kinh nghiệm của chị họ Tống Vọng Tri.

“Cô tính cho các cháu học trường quốc tế ? Những trường top đầu thường yêu cầu hộ khẩu, ưu tiên nước ngoài hoặc thẻ Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan. với điều kiện nhà Hạ thì chắc cần lo .”

Nguyễn Thanh Âm ngẫm nghĩ: “Tôi vẫn chọn trường công lập lâu đời.”

“Vậy thì nhiều lựa chọn : Đông Thành Phủ Học, Tiểu học Sử Gia, Cảnh Sơn, Trung Quan Nhất Tiểu, Thực Nghiệm Nhị Tiểu ở Tây Thành. Nhà cũ họ Hạ ở ngõ Đông Thành đúng ? Có thể cân nhắc Tiểu học Sử Gia hoặc Đông Thành Phủ Học, tiện đưa đón.”

Nguyễn Thanh Âm thấy gợi ý hợp lý, nhưng vẫn ngại nhờ lớn trong nhà hỗ trợ.

Khi chào tạm biệt, cô ngang trung tâm thương mại, thấy khắp nơi treo bóng bay hồng, hoa hồng đỏ và băng rôn chúc mừng Ngày của Mẹ.

Ngẩng lên lịch, cô mới sực nhớ — hôm nay chính là Ngày của Mẹ.

Cô lập tức đặt một bó cẩm chướng lớn gửi đến văn phòng của cô Thái ở trường đại học.

Cô Thái vốn nghỉ hưu, định an dưỡng chăm cháu, nhưng mời trường ngôn ngữ ở Kinh Bắc, phụ trách biên soạn sách công cụ về ngôn ngữ học cổ.

Ngày nào bà cũng sớm về khuya, kể cả cuối tuần ở nhà với cháu cũng ôm laptop chỉnh bản thảo.

Một lát , điện thoại Nguyễn Thanh Âm rung — Cô Thái nhắn:

“Cảm ơn con, con chu đáo quá. Hôm nay con cũng vui vẻ nhé.”

Nguyễn Thanh Âm mỉm , ghé cửa hàng lụa thủ công tầng bốn trung tâm thương mại, chọn chiếc khăn choàng sa vân xanh nhạt, thêu hoa lan bằng chỉ vàng bạc tinh tế.

Tấm lụa mềm như khói, mỏng như cánh ve, ánh đèn ánh lên sắc bạc dịu dàng.

Đi một vòng, cô chọn thêm một chiếc áo khoác mỏng kiểu Trung Hoa cho bà nội, vải vân cẩm màu tím củ sen, thêu họa tiết cát tường.

Khi thanh toán, con sáu chữ khiến cô nhói lòng.

Tối đến, cô đón hai con về nhà cũ ăn mừng.

Chiếc bánh kem đặt cũng giao tới. Cô nhắn cho Hạ Tứ:

“Anh tan làm ?”

Anh trả lời gần như ngay lập tức:

“Đang đường, bảo bối.”

Gần đây Hạ Tứ “theo kịp thời đại”, còn học cả mấy từ lóng mạng, gọi cô bằng cái tên mật đó khiến Nguyễn Thanh Âm buồn bất lực.

Cô đặt quà lên sofa, hai đứa trẻ đang chăm chú phiên âm.

Trên bàn, bà nội bày đầy mứt, hạt, trái cây sấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-nguyen-thanh-am-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam/chuong-434-chuc-mung-ngay-cua-me.html.]

Hai nhóc làm bài xong, ngoan ngoãn cất tập, Nguyễn Thanh Âm mới lên lầu tắm đồ ngủ.

Dì giúp việc chuẩn một bàn tiệc linh đình chẳng kém gì ngày Tết.

Cô Thái, vì sợ cháu dị ứng phấn hoa, nên để bó cẩm chướng ở văn phòng, mang về.

Chiều nay, ai ngang qua cũng khen cô “ phúc, con cháu hiếu thảo”, nên tâm trạng bà hơn hẳn.

Bà hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ của hai cháu cùng vẽ màu nước trong phòng khách.

________________________________________

Hạ Tứ về nhà, thấy bàn ăn đầy ắp món ngon thì ngạc nhiên:

“Hôm nay chuyện gì , sinh nhật ai ?”

Anh nghĩ mãi — sinh nhật hai con là tháng Ba, của Nguyễn Thanh Âm là tháng Tư, còn của lớn thì đều ở nửa cuối năm.

Cô Thái thế chỉ hừ một tiếng:

“Đấy, nuôi con trai đúng là vô ích, một cô con dâu còn hơn trăm đứa con trai.”

Hạ Tứ ngẩn : “Mẹ thế, hôm nay là ngày gì đặc biệt ? Sinh nhật cũng tháng Sáu mà?”

Nói xong, mới sực nhớ — Ngày của Mẹ.

Tiểu Hạ

Anh lập tức bật , bước đến dỗ :

“Mẹ ơi, dạo con bận chuyện công ty dược phẩm chuẩn niêm yết, đầu óc rối tung cả lên. Chúc mừng Ngày của Mẹ nhé, mai con bù quà cho .”

“Thôi , cần. Chẳng ngày trọng đại gì.”

Cô Thái tuy nhưng giọng dịu hơn, mặt vẫn giả vờ giận.

________________________________________

Nguyễn Thanh Âm xuống lầu, thấy Hạ Tứ đang sức dỗ , trông đến là buồn .

Cô còn kịp mở miệng thì hai nhóc đồng loạt hô:

“Mẹ ơi, ơi!”

Nguyễn Thanh Âm cúi xuống, hiểu gì thì cả hai giơ cao bức tranh của .

Trên giấy là những dòng chữ và phiên âm xiêu vẹo:

mu qin jie kuai le — Chúc mừng Ngày của Mẹ!

Chu Chu vẽ một phụ nữ tóc dài mặc váy hồng, gương mặt trái xoan, môi đỏ, hai mắt to tròn.

Bên cạnh là hai bé giống hệt , cùng nắm tay phụ nữ.

Phía là ba viên kẹo lớn, mỗi viên ghi một chữ: Con – yêu – , kèm thêm một trái tim nhỏ màu đỏ.

Ngôn Ngôn thì vẽ ba que nắm tay , ở giữa mặc váy hình tam giác ngược — chắc là “”.

Bên cạnh là dòng chữ nguệch ngoạc: mu qin jie kuai le ~

Nguyễn Thanh Âm cảm động bất lực.

“Ngôn Ngôn, con chỉ một chữ thôi ? Hết hè lớp Một đấy! ‘Chúc mừng Ngày của Mẹ’ mà chỉ một chữ ?”

Chu Chu lí nhí: “Mẹ ơi, chữ cuối là em chép của con đó.”

Thấy sắp nổi nóng, Ngôn Ngôn nhanh trí giơ tay qua đầu tạo hình trái tim, nịnh nọt:

“Mẹ ơi, con yêu nha~ Chúc mừng Ngày của Mẹ nha~”

Nguyễn Thanh Âm bật , nước mắt cũng suýt trào — đúng là “món quà” khiến làm cảm động bó tay.

Loading...