Ánh mắt Nguyễn Thanh Âm khẽ chuyển sang cửa thang máy — nơi Hạ Tứ đang một tay chống lên mép cửa, gân xanh nổi rõ, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy cô.
Thì khoảnh khắc , chính chặn cửa thang máy .
Nguyễn Thanh Âm chột , lùi nửa bước. Đột nhiên cô còn mặt dày chung thang máy với nữa, chỉ gượng .
Chưa kịp vững, eo một cánh tay mạnh mẽ siết , kéo cô ngã lòng . Bàn tay to lớn khống chế khiến cô thể động đậy.
“Trốn gì thế? Vừa nãy còn thà cửa thang máy kẹp còn hơn theo mà? Nguyễn Thanh Âm, em đổi còn nhanh hơn lật sách.”
Giọng trầm thấp khẽ vang lên bên tai, lạnh sắc.
Mi mắt Hạ Tứ cụp xuống, ánh hờ hững mà sâu. Anh bất ngờ buông tay, Nguyễn Thanh Âm kịp chuẩn , trong cơn hoảng hốt liền theo bản năng bám lấy cổ , bật kêu một tiếng nhỏ.
Hai dán chặt , thở giao hòa, đôi môi mềm của cô lướt nhẹ qua má . Trong thoáng chốc, vùng da đó như thiêu đốt, nhói ngứa.
Hạ Tứ lạnh mặt liếc cô một cái: “Tự vững . Em định ôm bao lâu nữa?”
Nguyễn Thanh Âm ngượng ngập, chậm rãi buông tay.
Anh thoáng sững , ngờ cô thật sự buông . Một tia thất vọng mơ hồ vụt qua đáy mắt, nhưng vẫn im lặng.
Chờ mãi chẳng thấy cô gì, cơn giận trong lòng dâng cao, sắc mặt càng u ám hơn.
Thang máy dừng, sải bước ngoài, chẳng buồn xem cô theo kịp .
Nguyễn Thanh Âm do dự, rốt cuộc vẫn cắn răng, nhấc chân đuổi theo bóng lưng .
Hạ Tứ là kiểu cực khó dỗ. Chuyện tối nay ầm ĩ như , nếu đến kịp, ba phụ nữ họ e là gặp họa. Nghĩ đến điều đó, cô chỉ thể thừa nhận — quyền tức giận.
Anh quẹt thẻ mở cửa phòng, định đóng thì bàn tay trắng nõn của cô kịp chặn ở mép cửa.
“Chờ em với.” Nguyễn Thanh Âm lấy lòng, cúi đầu bước .
Hạ Tứ hừ lạnh, chẳng đáp. Anh giày, cởi cà vạt, nới từng cúc áo sơ mi. Loạt động tác quen thuộc khiến tim cô đập loạn, suýt nữa đầu bỏ chạy.
Anh dửng dưng, nhưng ánh mắt dõi theo từng phản ứng nhỏ của cô. Đột ngột, , từng bước ép sát Nguyễn Thanh Âm đang nép ở tiền sảnh.
“Hạ Tứ, chuyện tối nay là của em… em xin .”
“Có gì thì cho rõ, đừng ấp úng.”
“Anh… mặc áo , giờ thích hợp chuyện. Ba tháng đầu vẫn là thời kỳ nguy hiểm, đừng làm loạn…”
Giọng cô run nhẹ, ánh mắt né tránh. Mặt đỏ bừng, tim đập nhanh đến mức chính cô cũng rõ.
Dù lý trí cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi đối diện đàn ông gương mặt và hình hảo , trái tim cô vẫn mềm yếu.
Cô tự mắng vô dụng — rốt cuộc là tránh gần?
Hạ Tứ vẫn bước tới, khuôn mặt lạnh lùng gợn sóng.
Tiểu Hạ
Khi dồn cô đến sát tường, Nguyễn Thanh Âm nhắm mắt, như sẵn sàng “hy sinh vì nghĩa lớn”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-nguyen-thanh-am-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam/chuong-314-bao-luc-lanh.html.]
chỉ khẽ dừng , với tay lấy d.a.o cạo râu kệ, thẳng phòng tắm.
Một lát , chỉ còn tiếng nước róc rách vọng . Nguyễn Thanh Âm mở mắt, đỏ mặt đến tận mang tai.
Sao yếu lòng thế , còn mong đợi cái gì chứ…
Tiếng nước ngừng. Hạ Tứ bước trong chiếc áo choàng tắm rộng, tóc còn nhỏ giọt nước. Anh lau tóc nghiêng giường, chiếm gần hết chỗ.
Giây tiếp theo, tắt đèn chính, chỉ để chiếc đèn sàn vàng nhạt, ánh sáng yếu ớt, mơ hồ.
Nguyễn Thanh Âm lúng túng, cũng , ở cũng xong.
Một lát , cô lấy hết can đảm khẽ hỏi:
“Em… thể lên giường ngủ ?”
Phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Anh đáp, cũng chẳng từ chối.
Cô coi như đồng ý, rón rén cởi áo khoác, xuống mép giường bên .
Hạ Tứ lưng , vẫn im lặng.
Nguyễn Thanh Âm trằn trọc, vươn tay chọc nhẹ lưng :
“Anh ngủ ?”
Không phản hồi.
Cô khẽ thở dài, xoay , lưng về phía . Hai cách một xa lạnh lẽo như sông Sở núi Hán.
Anh nhắm mắt, nhưng ngủ. Mỗi cô trở , đều cảm nhận rõ.
“Có thể ngoan ngoãn chút ?” Anh trầm giọng.
Nguyễn Thanh Âm lập tức im re.
Một lúc , vươn tay — trống .
Hạ Tứ mở mắt, cau mày quanh.
Nguyễn Thanh Âm ôm gối chạy sofa, co , úp mặt đầu gối, phát tiếng nào.
Anh khẽ thở dài, vỗ nhẹ giường: “Lên đây ngủ .”
Cô vẫn im, giọng nhỏ xíu:
“Em … mắng em.”
“Anh mắng em lúc nào?” Anh ngạc nhiên, cả tối chỉ im lặng, nào nặng lời?
“Anh mắng ! Còn bảo em ngoan ngoãn yên! Anh chuyện với em, từ quán bar đến giờ gần tám tiếng , cố tình lạnh nhạt với em!”
Giọng cô lí nhí, nghẹn ngào, tiếng khụt khịt mũi vang lên nặng nề.
Trong ánh đèn mờ, Hạ Tứ bóng dáng nhỏ bé co ro trong góc, lòng chợt nhói, bực thương, chẳng nên dỗ thế nào.