Mãi đến khi bóng dáng cô biến mất cánh cửa xoay của tòa nhà, Hạ Tứ mới hiệu cho tài xế khởi động xe.
Chiếc xe dừng cổng An Thái Hoa Các — biệt thự của bố , ẩn giữa khu Vương Phủ Hoa Viên.
Từ Gia Thành nhanh nhẹn xuống xe, vòng sang mở cửa cho .
Bên trong, ánh nắng tràn qua lớp rèm, hắt lên sàn gỗ gụ cổ điển. Những chậu mẫu đơn nở rộ, tỏa hương dìu dịu.
Hạ Tứ treo áo khoác lên giá, bước phòng khách, nơi cô giáo Thái đang . Bà cẩn thận gạt bọt , tay khẽ run, ánh mắt dịu nhưng cương quyết.
Anh đối diện. Qua khung kính trong suốt là mái ngói xanh và tường đỏ của khu vườn bên cạnh.
Mùi Long Tỉnh pha trộn với hương trầm lạnh khiến khí yên ắng như đông .
“Tiểu Tứ,” cô giáo Thái mở lời, “ và bố con bàn . Con gái út nhà họ Thẩm tính nết dịu dàng, hiểu chuyện, hợp với con.”
Ngón tay cầm chén của Hạ Tứ khựng . Một linh cảm dâng lên.
“Ý là ?”
“Chúng gửi thiệp sang Thẩm gia. Tháng đính hôn, tháng Mười Hai làm lễ cưới.”
“Cái gì?” Hạ Tứ bật lạnh, ném mạnh chén xuống sàn. Âm thanh sứ vỡ chan chát vang khắp phòng.
“Đừng bướng nữa! Đây là ý của cả bố con!” cô giáo Thái gằn giọng.
“Tốt thôi,” Hạ Tứ đáp, môi cong lên nhưng giọng lạnh tanh. “Ông đồng ý thì ông cưới . Thẩm Gia Nhu gả Hạ gia, con đảm bảo sẽ giữ đủ lễ nghi — gọi một tiếng ‘dì ghẻ’ cũng .”
“Con ăn kiểu gì !” sắc mặt cô giáo Thái tái .
Hạ Tứ nhạt, đôi mắt sâu thẳm, “Con rõ . Dù là họ Thẩm, họ Thần bất cứ nào chọn, con đều cần. Hôn sự , cứ sắp. Tháng , sẽ thấy Thẩm Gia Nhu một sân khấu.”
Anh phắt dậy, định bỏ .
“Con giận dỗi ?” cô giáo Thái mất bình tĩnh. “Mẹ làm tất cả là vì con! Nhà họ Thẩm đang thăng tiến, con bé trèo cao. Nó chê con từng kết hôn, chê con đưa phụ nữ về nhà, thậm chí thấy chuyện đó còn an ủi ! Con còn gì nữa?”
Bước chân Hạ Tứ dừng . Ánh mắt lạnh băng.
“Con cuối — hôn sự con đồng ý. Mẹ cứ làm theo ý, nhưng khi chuyện đổ vỡ, đừng trách con.”
Giáo sư Thái run rẩy. Bà rõ, Hạ Tứ mà là thể lay chuyển.
“Tiểu Tứ, con nên cưới môn đăng hộ đối. Tin đồn bên ngoài về con càng ngày càng khó , con cắt đứt với những đàn bà ngoài , coi như xin con.”
“Mẹ ai đời tư con đắn? Con đang hẹn hò nghiêm túc.”
“Không ! Mẹ thà c.h.ế.t chứ cho phép con cưới loại phụ nữ đó!”
Lời bà như d.a.o khía tim .
Hạ Tứ khổ, mắt lạnh : “Mẹ thấy con cô độc cả đời mới yên tâm ? Mẹ đừng xen nữa ?”
“Người phụ nữ dễ dàng lên giường với đàn ông, thể là ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-nguyen-thanh-am-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam/chuong-265-hon-nhan-chinh-tri-giua-hai-nha-ha-tham.html.]
Hạ Tứ khựng , ánh lóe lên, “Mẹ cô là ai ?”
Cô giáo Thái nheo mắt: “Mẹ nên chắc ? Nói , cô là ai?”
“Kiều Tây?”
Vẻ mặt bà cứng . Chỉ bằng ánh , bà đoán đó xa lạ.
Hạ Tứ im lặng. Trong lòng, hình ảnh Nguyễn Thanh Âm hiện lên mơ hồ.
Họ từng mật, nhưng cách trong lòng cô vẫn xóa bỏ. Anh hiểu, chỉ cần khiến cô tin, sẽ để bất kỳ ai — kể cả gia đình — chen giữa.
“Mẹ, con cầu xin . Giờ tin lan rộng, hãy rút hôn sự .”
“Chẳng lẽ thật sự con cưới yêu, sống cô độc đến già ?”
Giọng thấp dần, mang theo sự tuyệt vọng. Anh thậm chí định quỳ xuống.
Ngay lúc đầu gối gần chạm đất, cô giáo Thái thở dài, khẽ :
“Muộn … muộn một bước , Tiểu Tứ.”
Trái tim chùng xuống, đồng tử co .
“Muộn… là ? Bố con ?”
“Ông cùng bố Thẩm Gia Nhu ký thư mời chung. Giờ chắc đang gửi tới các gia đình tham dự, truyền thông cũng trong danh sách.”
Hạ Tứ c.h.ế.t lặng. Cả thế giới như đổ sụp. Tai ù , đầu choáng váng, bước chân loạng choạng ngã quỵ.
“Tiểu Tứ!”
Anh cố đẩy tay , chống xuống sàn, gắng dậy nhưng nổi. Cả run lên, mồ hôi lạnh ướt trán.
—
Cùng lúc đó, Nguyễn Thanh Âm ôm laptop bước thang máy. Hôm nay cô trình bày kế hoạch dự án mới cho Quang Việt nghiệm thu.
Cô trong góc, rà phần phát biểu hít thở sâu.
“Đing—” cửa mở, vài nhân viên khác bước .
Một : “Nghe ? Người thừa kế Hạ Thị sắp kết hôn! Không cô gái nào may mắn thế.”
“Là Hạ Thị Kinh Bắc hả? Tập đoàn đang nắm cổ phần ngân hàng đó.”
“Còn ai đây nữa! Trời ơi, kim cương độc cuối cùng cũng chủ!”
“Thật bất công! Sao trúng !”
Nguyễn Thanh Âm khẽ run tay. Câu vang lên như một nhát d.a.o cắm ngực.
Tiểu Hạ
Tim cô chìm xuống, từng nhịp đập lạnh dần.