Đồng Chân Chân rõ Mục Cửu Tiêu hứng thú với .
con thường cam lòng, thấy sông Hoàng Hà thì chịu c.h.ế.t tâm. Cô bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi lúc đêm khuya, cố tình một bộ váy gợi cảm đến tìm .
Mục Cửu Tiêu chắn ở cửa, cửa chỉ mở một nửa, ý định mời cô . Nét mặt lạnh lùng.
“Có việc?”
Hai chữ cộc lốc là vì nể tình quen nhiều năm. Nếu là khác, còn chẳng buồn mở cửa.
Tiểu Hạ
Đồng Chân Chân nhớ : tuy thể trở thành yêu, nhưng cũng từng xa cách thế . Cô chua chát:
“Cửu Tiêu, chuyện với về dự án.”
“Mai buổi sáng rảnh nửa tiếng trong lúc ăn sáng, lúc đó .”
Dứt lời, định đóng cửa.
Đồng Chân Chân sốt ruột, vội chặn tay nắm cửa, bất chấp ánh mắt phản cảm của , cố chen . Không làm cô thương, Mục Cửu Tiêu đành nới tay.
“Tôi ý gì khác, thật sự chỉ chuyện công việc thôi!” cô vội giải thích.
“Vậy ngay ở đây.” Giọng nhạt như nước.
Đồng Chân Chân lập tức thấy nhục:
“Tôi quái vật hung dữ, cần phòng đến thế ?”
“Đã bạn gái mà còn nửa đêm tìm đến. Loại hành vi đó cô định nghĩa thế nào?” Giọng chậm rãi, lạnh lẽo. “Chúng quen nhiều năm, đừng để dùng từ ngữ thô tục.”
“…”
Trang phục cô tốn công chuẩn bỗng hóa trò . Cô cứng nhắc kéo cổ váy, hạ giọng:
“Nửa đêm ngoài hành lang bàn chuyện làm ăn thì thể thống gì. Cho , mở cửa cũng .”
Mục Cửu Tiêu ngẩng đồng hồ, mở rộng cửa, lưng bước :
“Tôi chỉ mười phút.”
Đồng Chân Chân siết chặt nắm tay, thẳng vấn đề:
“Tôi gặp tổng giám đốc Thẩm của Tập đoàn Thẩm. Dự án trang sức quyết định ?”
Nhắc đến trang sức, Mục Cửu Tiêu lập tức nhớ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-243-toi-nhat-dinh-phai-nang-do-co-ay.html.]
“Dự án thương hiệu trang sức tách làm riêng. Phần vốn của cô, rút. Tôi bồi thường gấp ba .”
Đồng Chân Chân chấn động:
“Tại ? Vì lợi nhuận cao nên nuốt trọn?”
“Ba đủ thì năm . Hoặc cô nêu con .”
Điều cô tiền. Nhà họ Đồng thiếu tiền, họ thiếu là cơ hội sinh lợi liên tục. Đây là đầu Mục Cửu Tiêu phá lệ ép cô rút vốn, chứng tỏ thấy tiềm năng quá rõ của mảng trang sức.
“Cửu Tiêu, khi nhà họ Đồng đầu tư cho , từ chối. Giờ tự làm, ép rút vốn, đạo lý gì kỳ cục ?”
“Cô thật sự thẳng?” Ánh mắt sâu thẳm.
Đồng Chân Chân khựng .
“Trước đây gác dự án , cô chỉ tiện tay bỏ một khoản. Tôi làm, cô cũng chẳng làm. Bây giờ làm, cô bỗng chen . Mục đích của cô, cần vạch trần ?”
“Đó là . Khi vì nên mới lấy lòng. Bây giờ Lâm Tích , c.h.ế.t tâm, chỉ kiếm tiền.” Cô dồn dập, “Ngoài dự án trang sức, các dự án khác đều thể nhường. Tôi rút vốn, bồi thường gấp năm ư?”
Anh bỏ con khổng lồ như , rốt cuộc vì điều gì?
“Tại ?” Giọng cô nghẹn . “Chúng thể làm yêu, thể làm bạn, đến hợp tác làm ăn cũng ?”
“Tôi làm thương hiệu trang sức là vì Lâm Tích.” Anh thẳng.
Mặt cô trắng bệch.
“Cô khởi đầu muộn, kinh nghiệm ít, khó đấu lão luyện thương trường. Tôi nhất định nâng đỡ cô . Tôi thể trực tiếp kiếm tiền đưa cho cô , nhưng cô . Cho nên mở sẵn một con đường. Bất kể thị trường biến động thế nào, dự án vẫn sẽ là chỗ dựa của cô .”
Phòng rơi im lặng. Khi hồn, Đồng Chân Chân mới nhận mặt đầy nước mắt. Cô — một phần vì sự tuyệt tình của , một phần vì cách hy sinh vì Lâm Tích khiến cô oán hận đến tận xương.
Sinh ở nhà họ Đồng, cô hưởng vinh hoa nhưng là nhờ dòng m.á.u gia tộc. Dù cha trai, từng ai mở đường cho cô. Người còn làm như thế, huống hồ Mục Cửu Tiêu với Lâm Tích chỉ là tình nhân.
Dựa cái gì?
Chính vì thế, cô càng phá nát tâm ý của .
“Tôi rút vốn.” Cô nghiến răng. “Hôm nay đến là để giao dự án cho . Tôi tự làm.”
“Không lượng sức.” Anh lạnh, nể tình. “Dự án sẽ nhường. Ngoài , từ ngày mai sẽ để hội đồng quản trị rút bộ phần đầu tư của cô. Từ nay, giữa và cô còn bất kỳ hợp tác nào.”
Máu trong cô như đông cứng. Tự trọng níu cô khỏi phát điên, cô cắn răng chịu đựng, nước mắt rưng rưng rời phòng.
Cô loạng choạng đến cửa thang máy, định nhân lúc vắng trút nỗi tủi nhục. Không ngờ cửa mở , bóng dáng Lâm Tích hiện rõ mắt.