Chu Thương đặt sẵn nhà hàng, còn cẩn thận nhắc nhở Mục Cửu Tiêu:
“Cậu chủ, nhớ rõ hôm nay từng sẽ về ăn tối cùng phu nhân.”
Mục Cửu Tiêu nhàn nhạt đáp:
“Ăn ở chẳng giống .”
“Vậy cần báo cho phu nhân một tiếng ?”
“Không cần.”
Việc tạm thời về nhà, đầu tiên.
Với cô, ông cần gì báo cáo.
…
Trong bữa ăn, Đồng Chân Chân cố ý nhắc những kỷ niệm tuổi thơ của họ.
Đó là thời gian chỉ thuộc về hai , chẳng hề liên quan đến Lâm Tích.
Mục Cửu Tiêu hứng thú, ngoài việc thỉnh thoảng gắp vài đũa thức ăn, thì chỉ qua loa “ừ, ờ” vài tiếng.
Đồng Chân Chân khẽ cắn môi, giả vờ như hỏi tự nhiên:
“Cửu Tiêu, dạo với Lâm Tích… vẫn chứ?”
Mục Cửu Tiêu hiểu rõ tâm tư của cô .
“Em cũng còn nhỏ, nên nghĩ nhiều hơn cho tương lai của .”
Đồng Chân Chân cố tình hiểu sai:
“Em đang tính toán đấy thôi. Chẳng em đang nỗ lực cho sự nghiệp ? Anh đừng coi thường em, sẽ ngày em bắt kịp , trở thành trợ thủ đắc lực nhất của trong công việc.”
Mục Cửu Tiêu hờ hững:
“Chuyện đó thì e rằng Chu Thương đồng ý .”
Đồng Chân Chân gượng, trong lòng thấy khí dần lạnh xuống.
lúc , di động của Mục Cửu Tiêu vang lên “ting” một tiếng.
Là tin nhắn của Lâm Tích.
【Xin , lúc quá đường đột, lẽ khiến sợ.】
Đôi mắt Mục Cửu Tiêu thoáng nheo .
Ý của cô là… dám hẹn nữa ?
Ngay đó, tin nhắn mới đến:
【Nếu tiện, mong thể khám sức khỏe tổng quát một , dĩ nhiên cũng sẽ làm .】
Khóe môi Mục Cửu Tiêu nhếch lên, lạnh lùng đáp :
【Được.】
Lâm Tích tiếp tục hỏi:
【Có thể cho tên gì ?】
Mục Cửu Tiêu bịa đại một cái:
【A .】
Chỉ trong vòng một phút trò chuyện, ánh mắt Mục Cửu Tiêu lộ chút hứng thú cùng ý nhạt.
Đồng Chân Chân đối diện sót khoảnh khắc nào.
Khuôn mặt đổi nhiều, nhưng đôi mắt rõ ràng lóe lên sự thích thú, xen cả tia trêu đùa.
Biểu cảm … tuyệt đối thể là khi chuyện với khách hàng.
Lẽ nào… là một phụ nữ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-17-a-tien-sinh.html.]
Cô còn đang cố dò xét thì Mục Cửu Tiêu bất ngờ cắt ngang bữa tối:
“Tôi ăn xong . Lát nữa để Chu Thương đưa em về.”
Đồng Chân Chân còn kịp níu kéo, ông dậy rời , dứt khoát đến mức cho cô một cơ hội mở miệng.
Cô chỉ thể đè nén sự cam lòng, siết chặt vạt váy trong tay, ngơ ngẩn theo bóng lưng .
Chu Thương bước lên phía , khách khí :
“Tiểu thư Đồng, nếu gì cần thì cứ gọi cho .”
Đồng Chân Chân lập tức nắm lấy cơ hội:
“Hôm nay thấy luật sư quen lắm… hình như từng nhận vụ án của ba Lâm Tích?”
Chu Thương cẩn thận đáp:
“Vậy ? Tôi ít quan tâm đến chuyện bên bộ phận pháp vụ.”
Đồng Chân Chân khẽ cong môi, lộ nụ giả tạo.
Anh thật, thì cô sẽ tự tìm hiểu.
…
Bên , Lâm Tích chuẩn một bàn món Mục Cửu Tiêu thích ăn.
chờ mãi, chờ mãi… vẫn chẳng về.
Cô do dự định gọi điện, mở điện thoại liền thấy tin tức giải trí lan truyền—ảnh chụp và Đồng Chân Chân ăn tối mật.
Nhìn gương mặt quen thuộc ảnh, cùng với nụ ôn hòa mà cô từng thấy bao giờ, trái tim vốn rối bời cả ngày của Lâm Tích bỗng chốc lặng ngắt.
Thì cũng dịu dàng.
Chỉ là sự dịu dàng đó, bao giờ dành cho cô.
Lâm Tích cất điện thoại, đôi mắt bàn ăn thịnh soạn trở nên nguội lạnh.
Những sắc màu vốn ngon miệng nay đông cứng, khô héo, mỉa mai chính công sức mấy tiếng đồng hồ của cô.
—— Thôi .
Chẳng cô sớm tự nhủ ?
Cuộc hôn nhân vốn chỉ là một giấc mơ cô tự dệt, mà mơ thì sớm muộn cũng tỉnh.
Cô gượng dậy, gọi bảo mẫu cùng thu dọn bữa cơm dang dở.
Bảo mẫu thấy tin tức cũng sớm thở dài, cô bằng ánh mắt phức tạp:
Tiểu Hạ
“Phu nhân, cả bàn cô mất mấy tiếng nấu nướng, còn cô thấy xót.”
Lâm Tích khẽ lắc đầu: “Không .”
Bảo mẫu nhịn , giọng như trách móc:
“Cô đừng giận lắm lời, thật tiểu thư Đồng chẳng hơn cô bao nhiêu, nhưng thể giữ lòng thiếu gia? Bởi vì cô cách tận dụng ưu thế để làm vui.
Còn phu nhân thì ? Mỗi ngày chỉ làm về nhà, trang điểm, chăm chút, chuyện vợ chồng cũng chẳng để tâm, thử hỏi thiếu gia làm mà thích chứ?”
Lâm Tích ngây .
Thấy cô vẻ động lòng, bảo mẫu càng khuyên thêm:
“Khói bếp hại nhan sắc lắm, , đừng tự nấu nướng nữa. Hãy để tiền bạc dành hết cho bản , thiếu gia tự nhiên sẽ về.”
Lâm Tích im lặng vài giây, chậm rãi gật đầu:
“Chị đúng.”
Bảo mẫu khẽ thở phào, an ủi:
“Biết lời thì , vẫn tin cô là thông minh…”
Lâm Tích cắt lời, giọng lạnh nhạt mà kiên quyết:
“Tim của Mục Cửu Tiêu thuộc về khác, còn cố chấp làm gì? Đã thế thì ở ngoài cờ bay phấp phới, cũng chẳng việc gì giữ thanh sạch nữa.”