Không chỉ là một tập hồ sơ.
Bên , cả một xấp dày đều là về .
Mục Cửu Tiêu liếc sơ qua, phát hiện những gì Lâm Tích điều tra chẳng hề đáng giá, là những thứ Thẩm Hàn Chu cố ý để cô thấy.
Khi Tống Yên nữa, cô rõ ràng nhận sắc mặt của Mục Cửu Tiêu khác hẳn so với đó.
Dù khó đoán là vui giận, nhưng khí tức quanh đổi.
“Làm , cà phê hòa tan khó uống đến thế ?”
Mục Cửu Tiêu đặt tập tài liệu trong tay xuống.
“Cô đây chuyện gì?”
Tống Yên :
“Báo cho một tiếng, khỏi chờ nữa, hôm nay Lâm Tích về .”
Ánh mắt đen của Mục Cửu Tiêu thoáng trầm xuống.
“Cô ?”
“Chẳng lẽ cô báo với ?” Tống Yên nửa đùa nửa thật,
“Bình thường ở căng tin ăn cơm, dì nhà bếp chiên cái sườn bướm cô cũng chụp gửi cho xem. Vậy mà công việc ?”
Mục Cửu Tiêu chẳng tâm trạng đùa cợt.
Sự im lặng ngắn ngủi khiến Tống Yên nhận lỡ lời, liền đổi giọng:
“Cô ngoài bàn chuyện dự án trang sức, đến nơi sản xuất nguyên liệu gặp khách hàng.”
“Thành phố nào?”
“Thành phố C.”
Mục Cửu Tiêu quen quen, cúi mắt một thoáng.
Ngay cạnh thành phố C, chính là nơi năm đó cô và Thẩm Hàn Chu từng học đại học.
Là trùng hợp, là cố tình?
…
Chuyến , Lâm Tích quả thực là để xem xét nguồn nguyên liệu đá quý.
Cô nhanh chóng dựng thương hiệu trang sức, gần đây dốc ít tâm sức cho nó.
khi xong việc, Lâm Tích vẫn ghé qua ngôi trường cũ.
Không để hoài niệm, mà để điều tra một việc.
Thẩm Hàn Chu dạo quá ngang ngược, Lâm Tích bỏ tiền lớn đào sâu quá khứ của , phát hiện một chi tiết năm xưa bỏ qua.
Khi Thẩm Hàn Chu chết, thối rữa, cưỡng ép cách ly, ngay cả gương mặt cũng biến dạng.
Người c.h.ế.t đó thật sự là ?
Lâm Tích làm to chuyện, nên bí mật tra cứu.
Cô hối lộ quản lý hồ sơ, lấy bộ dữ liệu c.h.ế.t vì bệnh dịch năm .
Cô lượt xem hết ảnh chụp thi thể.
Phần lớn bọn họ chỉ là sắc mặt xanh xao, tái nhợt, dữ tợn.
hề xuất hiện tình trạng thối rữa.
Vậy tại Thẩm Hàn Chu nghiêm trọng đến thế?
Tại che giấu dung mạo, giả chết?
Giả c.h.ế.t để làm gì?
Tại chọn đúng năm tháng ngọt ngào nhất của họ để bỏ trốn?
Bốn năm xuất hiện, rốt cuộc là vì lý do gì?
Một loạt câu hỏi ập tới, nhồi kín đầu óc Lâm Tích.
Cô ở thêm, vội vàng lái xe xuyên đêm trở về An Thành.
Về đến nhà thì rạng sáng.
Thể xác mệt mỏi vì công việc bôn ba, nhưng trong lòng ngủ nổi.
Tắm rửa sơ qua, cô phòng ngủ, định tìm Mục Cửu Tiêu để nạp chút năng lượng, nào ngờ chiếc giường ngay ngắn phẳng phiu, dấu vết .
Mục Cửu Tiêu ?
Không về nhà ?
Lâm Tích ở mép giường, lập tức gọi điện cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh-szxk/chuong-271-di-thu-vay-cuoi.html.]
Mục Cửu Tiêu nhanh bắt máy, bình thản đang tăng ca ở công ty.
Lâm Tích đồng hồ, kinh ngạc:
“Anh lâu bận đến khuya thế , gặp chuyện khó giải quyết ?”
“Không, công việc bình thường thôi.” Mục Cửu Tiêu hỏi ,
“Sao ?”
Lâm Tích rối bời, đáp khẽ:
“Trong lòng phiền.”
Mục Cửu Tiêu trầm mặc.
Anh chờ cô thú nhận việc trở trường đại học, nhưng hơn mười giây , Lâm Tích chỉ thở dài:
“Thôi, em ngủ , về sớm nhé.”
Mục Cửu Tiêu im lặng mấy giây, mới “ừ” một tiếng:
“Vài hôm nữa chọn váy cưới, em sắp xếp thời gian.”
Lâm Tích sững :
“Sao đột ngột thế?”
“Dù việc sớm muộn cũng làm, càng kéo dài càng mất hứng.” Giọng Mục Cửu Tiêu thản nhiên,
“Công ty cũng rảnh mãi.”
Trong lòng Lâm Tích dâng lên chút khó chịu.
cô giận, chỉ khẽ hỏi:
“Anh lo âu tiền hôn nhân ?”
Mục Cửu Tiêu chẳng hiểu cái thuật ngữ đó, thẳng thừng phủ nhận:
“Không .”
“ dạo lạ.”
Mục Cửu Tiêu chuyển đề tài:
“Vậy , về nhà đây.”
Điện thoại ngắt, Lâm Tích chằm chằm màn hình, ngẩn ngơ hồi lâu.
…
Đêm đó họ làm gì cả, quá muộn , cũng chẳng tâm trạng.
Mục Cửu Tiêu ngửa, hô hấp đều đều.
Lâm Tích xoay .
Một lúc lâu, cô vươn tay khẽ phác họa gương mặt .
Ngón tay mới lướt một vòng, bàn tay giữ chặt, giọng nhạt nhẽo:
“Không ngủ thì trời sáng .”
Lâm Tích nghiêng đầu,
“Anh giả vờ ngủ ?”
“Em đánh thức .”
“Em còn chạm .”
“…”
Ngực Mục Cửu Tiêu phập phồng, mở mắt.
Vươn tay kéo cô lòng.
Lâm Tích nép sang, mái tóc dài xõa đầy gối, môi hé mà lời .
Mục Cửu Tiêu tưởng cô định thú nhận chuyện điều tra Thẩm Hàn Chu.
so đo.
Truyện nhà Xua Xim
Như chỉ tỏ quá hẹp hòi.
Anh vỗ nhẹ eo cô:
“Không cần , ngủ .”
Lâm Tích nghẹn nơi cổ họng.
Điều cô hỏi là—vài hôm nữa thử váy cưới, còn cầu hôn thì ?
Là quên, cho rằng chẳng cần thiết?
Cô ngắm nghiêng mặt nghiêng của , trong lòng thoáng mất mát, nhắm mắt .