Lâm Tích chậm rãi mở to mắt.
Vốn dĩ cô còn ngái ngủ, nhưng giờ thì tỉnh táo, bởi câu trả lời ngoài dự liệu khiến cô chấn động.
Cô chấn động vì Mục Cửu Tiêu chịu chủ động giải thích, mà là vì…
“Cô thấy cái gì?” Lâm Tích nghẹn thở, “Lúc đó chúng đang làm, cô ở ngay trong phòng?”
Căn hộ cách âm cực , ở bên ngoài tuyệt đối rõ.
Vậy thì, chắc chắn là ở trong phòng.
Ở ? Dưới gầm giường? Sau rèm cửa? Hay trốn trong bể kính?
Truyện nhà Xua Xim
Vậy chẳng … tất cả thể bọn họ đều thấy hết ?
Mục Cửu Tiêu thấy gương mặt Lâm Tích từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng, dần biến thành màu gan heo, khẽ bật , khoanh tay n.g.ự.c cô:
“Anh chắc, nhưng cô chúng chuyện, thì hẳn là ở gần.”
Lông mày Lâm Tích cau chặt .
Mục Cửu Tiêu dáng vẻ của cô liền sinh ác ý, nghiêm trang :
“Có khi ngay cạnh giường cũng nên.”
Lâm Tích giật , “Sao thể!”
“Em lúc bịt mắt, mà thì quá nhập tâm. Dù cô bên cạnh, cũng chắc phát hiện . Sao thể?”
Trong đầu Lâm Tích hiện cảnh tượng , cả cô đều rối loạn, tự thôi miên bản :
“Không … Đồng Chân Chân làm chịu nổi mấy thứ , chắc chắn ngay .”
Chỉ nghĩ đến cảnh và Mục Cửu Tiêu lén lúc làm chuyện đó, cô liền thấy nhục nhã như đưa lên trang web đen.
Mục Cửu Tiêu chẳng mấy bận tâm:
“Bị thì , em cái gì cô cũng .”
Mặt Lâm Tích đỏ bừng: “Căn bản như !”
“Vậy là thế nào? Em sợ cô học lỏm kỹ xảo giường của em?”
Lâm Tích: “…”
Mục Cửu Tiêu an ủi, giọng điệu nhàn nhạt:
“Lo xa , em giường ngoài kêu ‘ ’, ‘ xong ’ với ‘sắp c.h.ế.t mất’, thì còn cái gì. Đến chó cũng lắc đầu, Đồng Chân Chân chắc chắn học.”
Lâm Tích tỉnh ngủ, tiện tay vo một tờ giấy nháp nhét miệng :
“Đủ , câm miệng, lắm lời quá.”
Mục Cửu Tiêu chậm rãi rút mảnh giấy từ miệng .
“Lâm Tích, chuyện hỏi em.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của , tim cô siết : “Anh .”
“Trước khi kết hôn, em quen ?”
Đồng tử Lâm Tích co rút.
Những ký ức vỡ vụn như lưỡi d.a.o ùa đến, khiến cô vô thức siết chặt ngón tay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh-szxk/chuong-116-cho-nhin-cung-phai-lac-dau.html.]
“… Phải.”
Mục Cửu Tiêu chút ấn tượng nào, chỉ một khả năng:
“Lén thầm mến ?”
Giọng Lâm Tích nhỏ hẳn, “Ừm.”
“ khi kết hôn, gần như lộ diện truyền thông, mà em cũng hiếm khi ở An Thành. Là cái gì khiến em kiên trì lâu như ?”
Chẳng bao lâu, nơi đáy mắt Lâm Tích đong đầy nước mắt.
Mục Cửu Tiêu sững sờ.
Anh hiểu vì , ngay giây phút cảm nhận cô một nỗi bi thương sâu nặng.
Đôi mắt vốn cố gắng chịu đựng, giờ đây nước mắt rơi là rơi.
Mục Cửu Tiêu theo phản xạ vươn tay lau : “Khóc gì chứ, c.h.ế.t .”
Lâm Tích bất ngờ nghiêng ôm chặt lấy .
Như thể sắp c.h.ế.t níu lấy cọng rơm cuối cùng, cả tứ chi cô đều dùng sức, hòa tận trong cơ thể .
Mục Cửu Tiêu siết chặt cổ họng, khẽ ho khan một tiếng.
Khuôn mặt Lâm Tích chôn sâu nơi hõm cổ , nước mắt nóng hổi chảy dài da thịt, khiến động tác đẩy cô của khựng .
Hiếm hoi yếu đuối thế … thôi, để an ủi cô .
Đôi vai Lâm Tích khẽ run, giọng khàn nghẹn:
“Trước là tên khốn kiếp, cả đời em cũng tha thứ cho .”
Mục Cửu Tiêu vốn khinh thường mấy kiểu “ lửa mà cứ đổ vạ”.
sinh lý vô thức đặt niềm tin tuyệt đối phụ nữ .
Cứ như thể, thật sự giữa họ từng điều gì đó.
“Không tha thứ mà vẫn tha thứ, giờ còn yêu đến c.h.ế.t sống .” Bàn tay vỗ về bờ lưng mảnh khảnh của cô, như đang dỗ dành con mèo nhỏ đáng thương, “Thả lỏng một chút , sắp thở nổi .”
Lâm Tích dừng , chậm rãi nới lỏng vòng tay.
Mục Cửu Tiêu tiếp: “Lần lên giường, em thể quấn chặt như thế . Không thì luôn chừa một tay ôm em, ảnh hưởng tốc độ phát lực.”
Mấy lời trắng trợn như liều thuốc tỉnh, khiến Lâm Tích lập tức trở thực tại.
Cô ngẩng đầu, một lúc.
Sau đó chật vật lau khô nước mắt, xuống ghế:
“Xin , em kiềm chế .”
Mục Cửu Tiêu vốn thích cô xin .
Anh lau nước mắt nước mũi dính cổ áo, lạnh nhạt hỏi:
“Miệng mở khép liền phủi sạch như chuyện gì. Vậy nếu giờ ‘lỡ’ ngủ với em, chẳng lẽ cũng thể một câu ‘xin , kiềm chế ’?”
Lâm Tích bắt bẻ.
Mi còn vương giọt lệ, cô nghiêm túc hỏi:
“Mục Cửu Tiêu, từ khi chúng bắt đầu quan hệ, mới đối với em… là vì thích làm với em ?”