Trước khi máy bay hạ cánh xuống Kinh Bắc, Nguyễn Thanh Âm gửi thư từ chức hòm thư nội bộ của phòng nhân sự tổng công ty.
Cùng lúc đó, Hạ Tứ đưa Kiều Thiến về khách sạn, giao thuốc bác sĩ kê cho trợ lý của cô, dặn kỹ:
“Từ giờ cô rời cô nửa bước, kể cả vệ sinh cũng trong tầm mắt.”
Cô trợ lý thấy đàn ông với đôi mắt đỏ hoe và gương mặt lạnh như sắt, chỉ dám cúi đầu gật mạnh, dám hỏi một lời.
Anh lái xe suốt đêm, mệt mỏi đến cực điểm, vẫn rút hết tiền trong ví đưa cho lễ tân:
“Giúp tìm một lái xe, tạm thời làm tài xế.”
Lễ tân gọi tới một đàn ông gầy gò. Hạ Tứ ở ghế , đầu óc trống rỗng nhưng thể chợp mắt.
Xe dừng khách sạn nơi Nguyễn Thanh Âm từng ở.
“Ông chủ, đậu xe, xong việc gọi nhé.”
Anh chỉ gật đầu, bước nhanh sảnh, thang máy đông nghẹt .
Trong khoang, tiếng ồn ào, vài mang giọng Kinh Bắc nặng.
Hạ Tứ cuối cùng, ánh mắt dán chặt bảng tầng, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Ra khỏi thang máy, lướt dọc hành lang, từng cửa phòng một, cho đến khi dừng ở căn phòng nhân viên báo.
Gõ cửa— ai trả lời.
Anh gọi điện, tiếng máy tự động vang lên lạnh lẽo: “Thuê bao quý khách gọi hiện liên lạc .”
Hạ Tứ quầy lễ tân. Sau nhiều hỏi, cô lễ tân nhỏ:
“Cô trả phòng từ sáng sớm, kéo vali . Còn nhờ chúng gọi xe giúp.”
“Cô ?” Giọng khàn đặc.
Cô lễ tân ngẫm nghĩ:
“Tôi nhớ tài xế cô chỉ hiệu đến sân bay. Vì cô nên tài xế ấn tượng lắm.”
Sắc mặt Hạ Tứ tối sầm. Anh lập tức bảo thư ký Từ đặt vé máy bay.
Dự án ở Tây Bắc tiến triển thuận lợi, nhưng còn tâm trí quan tâm.
Truyện nhà Xua Xim
Anh gọi cho Thần Bội đang ở Hương Cảng:
“Tôi về Kinh gấp. Kiều Thiến lo nữa.”
“Không !” – giọng Thần Bội vang giữa tiếng ồn. – “Cậu đưa cô về Kinh Bắc, hoặc đợi hai ngày, bay đến Tây Bắc hẵng .”
Hạ Tứ suýt đập điện thoại, gằn từng chữ:
“Tôi gọi là để thông báo, xin phép.”
Cúp máy, .
Chuyến sớm nhất về Kinh là bốn giờ sáng.
Khi hạ cánh, thư ký Từ đợi.
“Cô ?” – giọng khàn đặc, mắt đỏ ngầu, râu xanh lún phún.
Thư ký Từ sững, dè dặt đáp:
“Tôi đến biệt thự Yến Kinh ngay khi nhận điện thoại, nhưng ai mở cửa. Gọi cho dì La, dì phu nhân nhắn tin bảo dì về quê mang con mèo vằn nhỏ về Kinh Bắc.”
“Mèo… vằn?”
Trong trí nhớ hiện lên con mèo nhỏ Nguyễn Thanh Âm từng nhặt — bé xíu, răng mọc hết, từng cào rách tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-197-co-chi-de-lai-ban-thoa-thuan-ly-hon-da-ky.html.]
Sau Tết, họ về nhà cũ, mèo giao cho dì La nuôi. Từ đó cô từng nhắc đến việc nuôi thú cưng nữa.
Giờ bảo mang mèo về?
Một cái cớ vụng về đến mức lộ liễu.
“Camera giám sát thì ?”
Thư ký Từ thở dài:
“Hình ảnh cuối cùng là lúc phu nhân về nhà. Sau đó, bộ hệ thống ngắt. Không còn manh mối nào.”
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
Anh rõ — chuyện còn đơn giản là “giận dỗi”.
Mọi thứ cô đều chuẩn kỹ, từng bước, từng nước.
Thái dương Hạ Tứ giật mạnh.
Anh thử mật khẩu biệt thự liên tục nhưng đều thất bại, buộc nhờ kỹ sư phá khóa.
Cánh cửa mở — ngôi biệt thự yên tĩnh đến rợn .
Không gì đổi: sạch sẽ, ngăn nắp, lạnh lẽo như một căn nhà mẫu.
Anh lao lên tầng hai, mở cửa phòng cô.
Phòng gọn gàng, ga giường phẳng phiu, như từng ai ngủ.
Hạ Tứ mở phòng đồ, ánh đèn bật sáng.
Hàng loạt túi xách và quần áo hàng hiệu xếp ngay ngắn — tất cả đều mua cho cô.
những bộ đồ giản dị cô mang khi mới đến, đều biến mất.
Cô lấy theo bất kỳ món quà đắt tiền nào, chỉ mang những thứ thuộc về chính .
Bên bàn trang điểm, những món trang sức lấp lánh phản chiếu mắt , đau nhói như kim châm.
Chiếc chìa khóa xe trắng đặt bên cạnh — chiếc xe tặng, biển là ngày sinh của cô.
Anh , bắt gặp tập tài liệu đặt ngay ngắn tủ đầu giường.
Một bản thỏa thuận ly hôn, ký tên, đóng vân tay đỏ chói.
Ba chữ Nguyễn Thanh Âm nguệch ngoạc, méo mó, chẳng còn nét phóng khoáng ngày .
Ngón tay run rẩy lướt qua tên cô, cảm giác đau buốt len đến tận tim.
Những tờ giấy tung lên trung, xoay tròn trong làn gió quạt, rơi lả tả xuống sàn.
Anh ngã xuống giường, mắt trân trân trần nhà, lắng tiếng giấy rơi như tiếng rạn vỡ trong lòng .
Điện thoại vẫn vang giọng máy lạnh lùng: “Số điện thoại tồn tại.”
Lần , tắt máy — mà là cô xóa sạch dấu vết.
Anh lao đến viện dưỡng lão, chỉ còn hộ lý kể:
“Cô Nguyễn gửi tấm thẻ mười vạn tệ, dặn chăm sóc cho cha nuôi chu đáo. Cô khi nào định sẽ đón ông.”
Không thêm một lời. Không nhắn gửi. Không hứa hẹn.
Hạ Tứ xe đến Ngân hàng Thăng Lợi.
Đôi mắt trũng sâu, cơ thể gầy rộc — thức trắng hai ngày hai đêm, vẫn thể tin:
Người phụ nữ yêu, biến mất thật .