Giọng cô đầy khó chịu, gào hét, bên còn lẫn tiếng của mấy nước ngoài.
“Anh ở đây.” Tôi đáp.
Giọng cô bỗng trở nên sắc nhọn: “Có đang trốn ! Làm thai giờ chơi trò mất tích? Nghe về nước để đính hôn ? Tôi cho cô , nếu chịu trách nhiệm, sẽ bụng bầu tới phá tan đám cưới của các ! Tôi sống yên, thì ai cũng đừng mong sống yên!”
“Anh bắt .” Giọng vô cùng bình tĩnh.
Cô bán tín bán nghi: “Cô đừng tưởng thể độc chiếm !”
“Để cho cô , nếu vì cô ngày nào cũng bám lấy như chó dại khiến phát điên, nếu vì gia đình ép buộc, thì căn bản đính hôn với cô !”
Tay nắm chặt điện thoại, càng lúc càng siết chặt.
Thì … là như ?
Tôi lập tức cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, những lời cô cứ vang vọng mãi trong đầu .
4.
Không ngờ một thời gian , cô gái đó thật sự tìm đến.
Không rõ bằng cách nào, cô địa chỉ nơi làm việc.
Cô ngoài cổng lóc ầm ĩ, nhất định đòi gặp .
Vừa thấy , cô liền lao tới.
“Lục Khinh Chu ? Bảo đây! Không thì khiến cô mất cả việc!”
Cô xinh , ngũ quan sắc sảo, tóc uốn lọn sóng to.
Tôi thể hiểu nổi vì một cô gái xinh như , chỉ vì Lục Khinh Chu trả lời tin nhắn mà sẵn sàng bay từ nước ngoài về, thậm chí màng mất mặt giữa nơi đông , chỉ để tìm .
Tôi kiên nhẫn giải thích một nữa.
Cô vẻ mất kiểm soát, lao tới nắm cổ áo , gào to:
“Không thể nào!”
Tôi kịp tránh, má móng tay dài của cô cào mấy vết rướm máu.
Cảnh sát nhanh chóng mặt, ai đó gọi báo từ sớm.
Giang Trình Cẩm bước xuống từ xe cảnh sát.
Không ngờ nào gặp , cũng trong bộ dạng thảm hại như .
Đồng nghiệp đang giúp sát trùng mấy vết thương mặt, đau đến mức nhăn nhó thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-ngay-dinh-hon-thanh-mai-truc-ma-cua-toi-phan-boi-de-qua-lai-voi-gai-goi-cao-cap/chuong-3.html.]
Cô gái vẫn còn gào lên:
“Anh hại nông nỗi ! Anh chịu trách nhiệm!”
Nhân lúc áp giải lên xe, cô giãy khỏi kiểm soát, đôi mắt đỏ ngầu lao đến bóp cổ :
“Tất cả là tại cô! Cô cướp mất Lục Khinh Chu! Tôi giếc cô!”
Giang Trình Cẩm phản ứng cực nhanh, lập tức quật ngã cô xuống đất.
Anh dùng một tay khống chế cổ tay cô , rút còng tay bên hông còng cô , dứt khoát, gọn gàng.
Anh sang quát hai cấp lơ đễnh, đó gọi :
“Đi thôi, cô còn theo về lấy lời khai.”
Tôi một nữa phòng làm việc của cảnh sát.
Các cảnh sát trẻ thấy liền chào:
“Ồ, đến ?”
Tôi chỉ gượng, gật đầu.
Sau khi bắt, cô gái òa nức nở.
Tên cô là Ôn Nhã, cũng là một đáng thương.
Cô học làm ở nước ngoài, Lục Khinh Chu chủ động tiếp cận, lén bỏ thuốc rượu của cô, đó xảy quan hệ.
Từ đó, cuộc đời cô rơi con đường lối thoát.
Vì tiền mua thuốc, cô bắt đầu tìm đủ cách để kiếm tiền.
Dù , cô luôn tự bảo vệ .
Chỉ duy nhất với Lục Khinh Chu là , bởi vì thích dùng bao.
Sau đó Ôn Nhã mắc bệnh, mang thai.
Mà lúc đó Lục Khinh Chu về nước.
Gia đình cô cho rằng cô làm mất mặt, chẳng ai quan tâm nữa.
Không còn đường lui, cô buộc về nước.
Sau khi nguôi ngoai đôi chút, cô vẫn cố chấp gặp Lục Khinh Chu.
Mãi đến khi Giang Trình Cẩm đưa hồ sơ tạm giam của Lục Khinh Chu, cô mới tuyệt vọng.
Tôi xong, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Người đáng thương thì thường cũng chỗ đáng trách nhưng suy cho cùng, tất cả bi kịch của cô đều bắt nguồn từ Lục Khinh Chu.