Tôi bày vẻ mặt hết lòng nghĩ cho họ: "Hay là, hai chị dùng khoản trợ cấp an cư xuống nông thôn và phiếu vải phát để mua ? Nghe tiền trợ cấp tuy nhiều, nhưng chắc cũng đủ để mua mấy thứ đồ lót, giày cao su, chậu rửa mặt... nọ."
"Bông gòn và vải dày em lo hết , hai cứ mua thêm mấy món nhỏ như vớ, găng tay, khăn quàng cổ là , thiết thực lắm."
Có lẽ là do thái độ của vẫn ngoan ngoãn phục tùng, lẽ là do họ vẫn nghĩ là Nguỵ An Duyệt chẳng đầu óc, luôn lời Cố Gia Thành, tuy hài lòng vì công việc mất, nhưng họ hề nghi ngờ tra cứu sâu hơn về lời giải thích và sắp xếp của .
Sắc mặt Cố Gia Thành dịu đôi chút, và Tô Hiểu Yên trao đổi ánh mắt miễn cưỡng : "Chỉ đành thôi. Duyệt Duyệt , em làm bất cứ quyết định gì, nhất định bàn bạc với ! Lần thì bỏ qua."
"Vâng , em ." Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Hai nhanh , mua đồ , đừng tiếc tiền, ở đó lạnh lắm đấy."
Nhìn bóng lưng họ vội vã rời , bàn bạc với chuyện mua đồ, từ từ đóng cửa , dựa lưng cánh cửa, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ lạnh băng.
Cứ , mua nhiều .
Dùng hết sạch tiền trợ cấp và tiền tiết kiệm của hai .
Đến nơi , ngày tháng còn dài lắm.
Ba ngày , trời còn tờ mờ sáng, điểm tập trung thanh niên trí thức ồn ào.
Hành lý của gọn nhẹ, chỉ một chiếc túi vải đeo vai và một bọc hành lý cuộn tròn.
Phần lớn vật tư nặng gửi bưu điện từ .
Cố Gia Thành và Tô Hiểu Yên thì ngược , đồ đạc lỉnh kỉnh, trông luộm thuộm, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi và bồn chồn.
"Duyệt Duyệt, bố em bên đó..."
"Đồng chí Nguỵ An Duyệt?"
Tôi đầu , là Liễu Quân Tiện, trai của Liễu Thanh Thanh.
Anh dáng thẳng tắp, xách theo một bọc hành lý cũng cũ, ánh nắng ban mai.
Thì cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn đợt .
"Đồng chí Liễu." Tôi gật đầu.
"Đi cùng !" Giọng tự nhiên, như thể là quen cũ: "Mẹ dặn dặn , đường chăm sóc lẫn , là cảm ơn cô nhường công việc cho Thanh Thanh nhà chúng ." Vừa , thuận tay nhận lấy bọc hành lý lớn của .
"Không cần phiền phức , tự làm ." Tôi lấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truoc-khi-xuong-nong-thon-toi-phat-hien-bo-mat-that-cua-anh-ta/chuong-4.html.]
Linlin
"Không phiền ." Anh buông tay, liếc bờ vai trống trơn của và đống hành lý chất cao như núi nhỏ của Cố Gia Thành, ẩn ý : "Tôi đều , hơn nữa hứa với chăm sóc cho cô."
Nụ gượng gạo mặt Cố Gia Thành chút cứng đờ: "Đồng chí... Đồng chí Liễu cũng Lâm Gia Thôn ? Thật trùng hợp."
Ánh mắt dò xét giữa và Liễu Quân Tiện, lộ vẻ thăm dò và vui vì ngắt lời: "Duyệt Duyệt, chỗ tiền ..."
"Xe sắp chạy , tìm chỗ ." Liễu Quân Tiện dường như thấy câu hỏi của Cố Gia Thành, nghiêng che chắn cho về phía chiếc xe tải, bước chân vững vàng, vặn tách Cố Gia Thành đang cố gắng tiếp cận .
Anh đầu , bình tĩnh bổ sung một câu với Cố Gia Thành, vẫn theo: "Đồng chí Cố, hành lý của nhiều, lo cho bản và... em gái của ."
Cái từ "em gái" nhấn giọng bình thản, nhưng khiến sắc mặt Cố Gia Thành và Tô Hiểu Yên cùng đổi.
Tô Hiểu Yên kéo tay áo Cố Gia Thành, khóe mắt đỏ hoe, lẽ là vì sốt ruột.
Ba ngày hành trình xóc nảy tiếp theo, sự chăm sóc của Liễu Quân Tiện trở thành điều quen thuộc.
Anh luôn thể chiếm vị trí bên cạnh một cách vặn, lặng lẽ đưa cho chiếc phích đựng nước nóng, chia cho những chiếc bánh ngô còn nguyên vẹn, tương đối sạch sẽ.
Anh vẫn ít , nhưng sự hiện diện mạnh mẽ.
Mỗi Cố Gia Thành cố gắng xích gần để chuyện, Liễu Quân Tiện vặn kiểm tra kế hoạch tiếp theo với , hoặc chỉ ngoài cửa sổ hỏi thấy gì , thái độ thản nhiên tự tại khiến Cố Gia Thành chẳng cách nào xen .
Có Tô Hiểu Yên nhịn , tranh thủ lúc Liễu Quân Tiện lấy nước, chen đến bên cạnh thì thầm vội vàng: "Chị An Duyệt, Gia Thành hỏi tiền và phiếu của chị..."
Chưa kịp xong, Liễu Quân Tiện cầm phích nước , im lặng xuống giữa và Tô Hiểu Yên, bắt đầu lau chùi phích nước một cách tỉ mỉ.
Câu của Tô Hiểu Yên nghẹn trong cổ họng, cô bực bội liếc một cái miễn cưỡng dịch chỗ khác.
Và cũng vui vẻ hưởng thụ sự yên tĩnh.
Ba ngày , chiếc xe tải quăng xuống một vùng thung lũng hoang vu lạnh lẽo.
Lâm Gia Thôn đến.
Tôi xách hành lý nhẹ nhàng nhảy xuống xe, khí lạnh buốt xộc phổi.
Liễu Quân Tiện nhảy xuống ngay đó, tự nhiên cạnh , ánh mắt lướt qua mảnh đất xa lạ , , khẽ gật đầu.
Cố Gia Thành và Tô Hiểu Yên vẫn đang lúi húi xe kéo đống hành lý của họ xuống, miệng thở trắng xóa, là vì lạnh vì vội.
Một đàn ông trung niên da ngăm đen, khoác chiếc áo bông cũ kỹ, bước đến, đó là trưởng thôn họ Lâm.