Thượng Quan Vũ dường như thấy hứng thú, ánh mắt gian xảo về phía Quân Cửu Thần.
“Bổn thiếu gia cảm thấy thái độ của ngươi đối với tướng phủ bình thường thì ?”
“Nghe ngươi từ Mạc Bắc về kinh từng dẫn theo tuỳ tùng vội vàng truy đuổi nghìn dặm đến Lỗi Dương, khi trở về… còn thổ huyết?”
“Nếu nhớ lầm thì đại tiểu thư Tống gia mất mạng ở Lỗi Dương… chẳng lẽ… ngươi cùng nàng từng chuyện gì đó ?”
Thượng Quan Vũ ghé sát gần Quân Cửu Thần, tập trung tìm kiếm sơ hở từ sắc mặt của .
“Nghe đồn, đại tiểu thư Tống gia từ khi cập kê một lòng hướng về thế t.ử Hoài Vương là Vân Tranh. Vì lấy lòng nàng tiếc theo đuổi khắp kinh thành, làm ầm lên đến mức ai ai cũng . Sau khi nàng cập kê một năm thì rốt cuộc cũng đính hôn với !”
“Chẳng may khi đúng lúc mẫu của Vân Tranh qua đời, nàng chờ thêm ba năm, đến hai mươi tuổi mới chính thức thành … ha ha, đúng là si tình mà!”
“Hơn nữa, nếu nhớ nhầm thì ngày ngươi nhập ngũ cũng chính là năm năm … đầu gặp ngươi, giọng ngươi vẫn còn đậm khẩu âm kinh thành.”
“Trùng hợp , lẽ nào… là Đại tiểu thư Tống gia năm lòng đổi , lựa chọn Vân Tranh, còn ngươi vì yêu sinh hận, nên mới bỏ đến biên cương, đợi đến khi công thành danh toại mới trở về… mà nàng thì c.h.ế.t ?”
“Bởi ngươi mới canh cánh trong lòng, giận lây sang tướng phủ ư?”
Thượng Quan Vũ càng càng hăng như đoán chân tướng.
“… làm giống tính ngươi chút nào. Hay là… chuyện năm là do Tống tướng ngăn cản khiến cho ngươi và đại tiểu thư Tống gia chia lìa?”
dù quan sát kỹ thế nào vẫn tìm thấy một chút khác thường trong mắt Quân Cửu Thần.
Hắn chỉ thản nhiên đối mặt, đáy mắt chẳng mảy may gợn sóng.
“Nếu thật sự rảnh rỗi là ngày mai cung .”
Thượng Quan Vũ thấy dáng vẻ nghìn năm đổi thì bỗng mất hứng.
là hồ đồ mới liên tưởng kẻ với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt như thế.
Thật là… uổng phí khuôn mặt !
Nói cũng lạ, rõ ràng xuất từ nơi đó.
Từ nhỏ Ám Ảnh Các – nơi ăn thịt nhả xương, lưu lạc tới Mạc Bắc là chiến trường m.á.u lửa, c.h.é.m g.i.ế.c suốt hai năm, cuối cùng mới phụ cất nhắc.
Vậy mà chẳng hề thô lỗ chút nào, ngược nếu tận mắt thấy thể đầy thương tích lớp y phục thì thoạt giống hệt như một công t.ử kim chi ngọc diệp, tài hoa tuyệt thế.
Thượng Quan Vũ nhớ đầu gặp là một đêm tối trời.
Khi lập công, một lẻn quân doanh Mạc Bắc, thiêu hủy lương thảo của địch, đó ba bốn chục binh sĩ truy sát.
Đến khi họ đuổi tới thì nhuốm máu, thương tích đầy nhưng đám binh sĩ Mạc Bắc … bỏ mạng từ lâu, còn c.h.ế.t thê thảm.
Còn chỉ quỳ gối một chân giữa vũng m.á.u tanh, dùng kiếm chống đỡ thể, trong đôi đồng t.ử đỏ tươi tràn ngập dã tâm chẳng hề che giấu.
Vào khoảnh khắc , Thượng Quan Vũ tự hỏi rốt cuộc quá khứ thế nào mới khiến thành thế ?
Hắn nghĩ thì rời mắt khỏi Quân Cửu Thần, lên tới bên cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-lai-quen-biet-chang-lan-nua/chuong-42-suy-doan-1.html.]
“Thôi thì hãy đợi thêm ít lâu nữa, rõ tính nết của vị tiểu hoàng đế hẵng tính, tránh làm uổng phí thời gian của bổn thiếu gia.”
Hắn dứt lời thì thấy đám Tống Vãn ở lầu, ánh mắt bỗng sáng rực lên: “Ồ, chẳng tiểu nương t.ử hôm đó ?”
“Nàng chẳng là thiếu phu nhân phủ hầu ? Sao xuất hiện ở đây, vây quanh thế …”
Ngày từng kinh ngạc nhan sắc của nàng, đó còn đặc biệt sai dò hỏi, ngờ nàng phu quân, đến giờ trong lòng vẫn còn tiếc nuối.
Sao chuyện Bùi gia giở trò chiến trường. ai ngờ khi về kinh thì Bùi Thanh Ngôn bám víu Thái hậu.
Hắn cũng để chuyện khiến bằng hữu của sinh hiềm khích với tân đế và Thái hậu bèn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Dù triều đình cũng ít những kẻ bất tài vô dụng.
Hắn thấu Bùi Thanh Ngôn là hạng thế nào, rõ ràng xứng với một nữ t.ử thông tuệ kiều diễm như .
Dù một lòng cưới một mỹ nhân để an ủi vong linh phụ nơi chín suối nhưng sở thích cướp đoạt thê t.ử của kẻ khác nên đành thôi.
Quân Cửu Thần chẳng đoái hoài đến tâm tư , chỉ nghiêng đầu liếc ba chủ tớ , lạnh nhạt lên tiếng: “Đã còn là nữa.”
Thượng Quan Vũ cứ nghĩ đang lẩm bẩm mà thôi, ngờ Quân Cửu Thần đáp lời nên giật vội ngoái : “Không còn? Là còn thế nào?”
lập tức ngộ : “Ý ngươi là… nàng còn là thiếu phu nhân phủ Hầu nữa ư?”
“Không đúng… chuyện nhỏ như ngươi ?”
Quân Cửu Thần im lặng.
Thượng Quan Vũ chợt hiểu : “Vậy … ngươi hẹn đến đây chính là để mỹ nhân ?”
Vừa còn tưởng tượng một màn ân oán tình thù giữa với Tống đại tiểu thư, hóa kẻ ở đây ngắm mỹ nhân!
Quân Cửu Thần để Thượng Quan Vũ buông lời trêu chọc đặt chén xuống, thờ ơ : “Nàng đang nhằm tướng phủ.”
Câu nghi vấn mà là khẳng định chắc chắn.
“Được , việc ngươi cần để tâm. Nếu mệt thì về phủ sớm .”
Thượng Quan Vũ nhíu mày, đưa mắt tấm hoành phi phía Tống Vãn.
Hắn đang điều tra tướng phủ cho Quân Cửu Thần nên tất nhiên chuyện lão phu nhân Tống gia bệnh mắt.
Mà hôm nay…
“Thần y tiểu Lục Minh còn chữa bách bệnh…”
Lại còn dùng lợi lộc làm mồi nhử.
là khá thú vị.
“Bổn thiếu gia bỗng nhiên thấy tinh thần tỉnh táo, gắng gượng với ngươi thêm một lát .”
Tuy rõ vì Quân Cửu Thần cứ bám lấy tướng phủ buông, nhưng theo những gì điều tra gần đây thì Tống tướng quả là khiến bằng con mắt khác.
Hắn tin lầm.