Gần tới giờ ngọ Tống Vãn mới đến cửa tướng phủ.
dù Hồng Thường rõ mục đích với đám hộ vệ ngoài cửa thì hai vẫn trong.
Hồng Thường đành nhét tay tên trưởng hộ vệ một túi tiền nặng trĩu.
“Hộ vệ đại ca, tiểu thư nhà đến để quấy rầy, chỉ là tin lão phu nhân quý phủ bệnh nặng, thật lòng tới tận nơi xem bệnh cho Tống lão phu nhân mà thôi.”
“Xin phiền chư vị bẩm báo một tiếng.”
Không ngờ tên trưởng hộ vệ vẫn đổi ý, những đẩy túi bạc mà còn thô lỗ hạ lệnh đuổi hai .
Thái độ khiến Tống Vãn thấy khó hiểu…
Đây rõ ràng tác phong hành xử thường ngày của tướng phủ.
Hơn nữa, nàng cũng nhận hôm nay hộ vệ cửa tướng phủ nhiều gấp đôi so với ngày thường.
Chẳng lẽ…
Trong phủ xảy chuyện ?
Tống Vãn nghĩ thì lòng như lửa đốt, nàng suy nghĩ một chút đành tiến lên dùng danh nghĩa t.ử của thần y Lục Minh xin gặp.
Đám hộ vệ đến tên của Lục Minh thì tỏ do dự.
Trước đây bệnh mắt của lão phu nhân từng Lục thần y chữa khỏi, bọn họ cũng hiện giờ tướng gia đang cho tìm tung tích Lục thần y khắp nơi.
trong phủ hạ lệnh tuyệt đối cho ai bước tướng phủ.
nếu thiếu nữ mắt thật…
Đám hộ vệ tụm bàn bạc, một chạy trong thông báo.
Tống Vãn lúc mới thầm thở phào.
Không ngờ chỉ lát , tên hộ vệ , thái độ càng thêm cứng rắn: “Thiếu gia rõ, Lục thần y xưa nay nhận tử.”
“Nếu ngươi giả mạo lừa gạt thì cũng nên tìm cớ khéo léo một chút.”
“Nể tình các ngươi là nữ tử, chúng chấp nhặt. Nếu còn mau rời khỏi nơi thì đừng trách chúng khách sáo!”
Tên xong thì tiến lên ép nàng và Hồng Thường lùi mấy bước, cho phép họ đến gần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-lai-quen-biet-chang-lan-nua/chuong-38-giang-than-y-1.html.]
Tống Vãn cũng tức giận nhưng nàng hiểu bọn họ chỉ lệnh làm việc.
Thái độ của bọn họ cứng rắn như , e là hôm nay nàng khó mà bước qua cánh cửa .
Dù nài nỉ thế nào cũng chỉ phí công mà thôi.
Nàng nghiến răng ngẩng cánh cổng sơn son vô cùng quen thuộc của tướng phủ, giờ như rãnh trời chia cắt nàng với .
Không cả!
Nếu tướng phủ thì thì nàng sẽ nghĩ cách để phụ chủ động đến tìm !
Hơn nữa, là cách nhanh nhất và trực tiếp nhất!
Tống Vãn nghĩ thì dây dưa nữa, dẫn Hồng Thường rời …
…
Sáng sớm hôm .
Sương sớm còn tan hết, Tống Vãn dẫn Hồng Thường, Lục La khỏi cửa.
Chẳng mấy chốc một bộ bàn ghế mộc mạc bày ngay bên đường lớn.
Tống Vãn đó.
Hôm nay nàng đội mũ mạng che mà còn trang điểm cẩn thận.
Nàng mặc y phục may bằng lụa Tứ Xuyên màu lam nhạt, bên ngoài khoác áo lông màu trắng, giữa mi tâm điểm một hoa điền bằng vàng sáng rực khiến khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng càng trắng nõn, kiều diễm vô song.
Phía nàng, Lục La và Hồng Thường mỗi cầm một cây gậy treo một tấm hoành phi thô sơ. Bên hai hàng chữ to rõ ràng: “Thần y tiểu Lục Minh, chuyên trị bệnh ai trị nổi!”
“Mỗi ngày chỉ nhận chữa một , trị hết bồi thường một trăm lượng bạc!”
Ánh mặt trời dần nhô lên cao, những buôn bán nhỏ đường lục tục bày hàng.
Tấm hoành phi thô sơ kiêu ngạo, thêm với nhan sắc chói mắt của Tống Vãn nhanh chóng hấp dẫn ít kéo đến.
Lục La đám đông đang dần tụ , ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng như nổi trống.
Tuy tiểu thư từng học y thuật…
hôm nay tiểu thư lén tránh lão gia phu nhân ngoài, còn tự xưng “thần y”.
Chẳng quá kiêu ngạo …