Giang Chính kịp hết câu thì Liễu thị vốn im lặng nãy giờ bỗng ho khan một tiếng, ngắt lời: “Phu quân khoan nóng . Nếu hôm nay Bùi phu nhân chúng tới đây khuyên giải Kiều Kiều, chi bằng hãy xem rốt cuộc con bé nghĩ thế nào mới khuyên nhủ đúng ?”
“Hay là phu quân cứ xuống để Kiều Kiều hết lời .”
Bà lên tiếng thì những lời nóng giận của Giang Chính định thốt bỗng nghẹn trong cổ.
Sau đó ông sang Liễu thị, ngập ngừng một lát quả nhiên lúng túng xuống, nuốt hết những lời định .
Cảnh khiến đám Bùi gia vốn tưởng tình thế nghiêng hẳn về phía đều ngỡ ngàng…
Liễu thị thấy phu quân xuống mới đưa mắt về phía Tống Vãn.
Bà từ tốn mở lời, năng chu : “Kiều Kiều, Giang gia tuy là thương nhân nhưng cũng gia tộc trong sạch nề nếp.”
“Vừa Bùi phu nhân cô gia chỉ vì bụng mới mang con gái của quen cũ từ chiến trường về, nhưng Thái hậu chỉ hôn mới nạp Thẩm cô nương làm bình thê.”
“ con ích kỷ ghen tuông, khó dễ đủ đường thậm chí lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, còn dẫn đập phá viện của Bùi phu nhân và Bùi tiểu thư.”
“Nếu con thật sự như , và phụ con tuyệt đối thể dung túng bao che. Đương nhiên…”
Liễu thị đến đó thì dừng , liếc đám Bùi gia.
“Nếu kẻ đổi trắng đen ức h.i.ế.p con, thì dù sức đơn lực bạc, phụ mẫu cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ con chu !”
“Con nghĩ gì thì hôm nay cứ cho rõ!”
Tống Vãn thấy Liễu thị chỉ cần mấy câu ngắn gọn rõ những lời xuyên tạc của đám Bùi gia thì cũng hiểu vấn đề.
Nếu Bùi gia cho rằng chỉ cần khống chế Giang Chính là thể xoay chuyển cục diện thì đúng là lầm to !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-lai-quen-biet-chang-lan-nua/chuong-29-vach-tran-2.html.]
Người tiếng nhất ở Giang gia chính là mẫu nàng, Liễu thị.
Liễu thị xinh đoan trang, thoạt dịu dàng hiền hòa giống như dễ lừa gạt nhưng là thông minh sáng suốt.
Khi bước nàng mấy câu đó thật là cho Liễu thị thấy.
Tống Vãn mỉm với Liễu thị, đáp: “Con rõ thưa mẫu .”
Sau đó nàng mới ung dung về phía Bùi phu nhân.
“Bùi phu nhân phủ liền giao quyền quản gia là phúc phận mà con dâu nào cũng , chuyện thì dám đồng ý.”
“Ba năm khi gả phủ hầu, phủ hầu sớm thu đủ chi, còn dự tính giảm bớt một hầu. Rốt cuộc Bùi phu nhân thật lòng thương là bất lực thể quản gia nữa mới ném thẳng cục diện rối rắm cho trong lòng phu nhân chắc cũng rõ ràng.”
“Ba năm qua, đều nhờ bỏ tiền túi lo cho phủ hầu; những cửa hàng của phủ hầu thua lỗ bao năm qua cũng nhờ thư xin phụ đề cử quản sự và chưởng quỹ đắc lực mới dần dần khởi sắc.”
“Nếu đây là “phúc lớn” mà Bùi phu nhân thì đúng là khiến thiên hạ chê !”
“Về phần sai đập phá thì chuyện là thế nào. Ta chỉ sai thu hồi đồ cưới của mà thôi.”
“Chẳng lẽ… là Lục La dối lừa , phạm sai lầm ?”
Lục La thì nhanh trí quỳ phịch xuống đất.
Nàng cũng bắt chước vẻ giả vờ của Bùi phu nhân khi nãy, nghẹn ngào “khổ sở” tiểu thư nhà .
“Oan uổng cho nô tỳ quá tiểu thư! Nô tỳ dẫn lấy đồ cưới của về, dám chạm đến đến cả một chiếc ghế trong phòng phu nhân và tiểu thư, nô tỳ nào dám đập phá viện của phu nhân!”
“Phu nhân, nô tỳ tuy chỉ là tớ hèn mọn nhưng cũng là một mạng ! Người oan uổng cho nô tỳ như , chẳng lấy mạng nô tỳ !”