Giang Chính đến hai chữ bình thê thì tâm trạng vui vẻ lập tức biến mất, bất giác nhíu mày .
Bình thê? Lại còn là phận cao quý Thái hậu ban hôn.
Việc hệ trọng thế Kiều Kiều hề cho bọn họ ?
Bùi phu nhân khẽ thở dài, bất đắc dĩ tiếp: “Ông bà thông gia cũng , thánh chỉ ban xuống, nhà nào dám kháng chỉ…”
“May mà cô nương Thẩm gia tự từng xuất giá, cũng là hiền lành an phận, dám đòi hỏi gì, chỉ mong một chốn dung là đủ.”
“Chúng chỉ nghĩ chuyện tới nước , chi bằng cho con bé một hư danh để sống yên trong phủ mà thôi. Nào ngờ Vãn Kiều tin lập tức làm ầm lên, nhất quyết chẳng chịu để cô nương Thẩm gia phủ, thậm chí còn lấy cái c.h.ế.t uy hiếp.”
“Ta cùng Thanh Ngôn lo lắng khuyên giải lâu nhưng đến giờ Vãn Kiều vẫn chịu . Mấy ngày … còn sai đập nát viện của và con gái .”
Bùi phu nhân đến đó như nghẹn lời, tỏ vẻ đau lòng đưa tay lên che mắt.
Giang Chính những lời đó thì vô cùng kinh hãi.
Tuy chuyện bình thê đúng là khó chấp nhận nhưng theo ông cũng hiểu tính con gái, nhiều lắm Vãn Kiều chỉ hờn dỗi mà thôi.
Suốt ba năm từ khi gả phủ hầu, trong thư Vãn Kiều gửi về lời lẽ chín chắn hơn nhiều, dọa sống dọa c.h.ế.t? Lại còn cho đập phá viện của chồng và em chồng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-lai-quen-biet-chang-lan-nua/chuong-28-doi-trang-thay-den-1.html.]
Chuyện hợp lý chút nào.
“Phu nhân, việc … Kiều Kiều từng đề cập với chúng . con gái là trái, nếu đúng là Thái hậu tứ hôn thì thể kháng chỉ, con bé đến nỗi hồ đồ như thế. Chẳng trong đó điều gì hiểu lầm chăng?”
Bùi phu nhân quan sát sắc mặt của Giang Chính, tỏ chân thành như thể đang trải lòng trút hết tâm sự: “Ông thông gia đúng. Ba năm qua, và Vãn Kiều thiết như ruột thịt. Có lẽ… khi cho Thẩm cô nương phủ chỉ là con mồ côi của bạn cũ, giờ sự tình thành thế nên con bé cho rằng cố ý đưa phòng con trai mới sinh lòng oán trách.”
“ thật Thẩm cô nương từng xuất giá một , giờ nào suy nghĩ gì, chỉ thấy con bé đáng thương nên đành lòng thôi.”
“Nếu thật sự tìm cho Thanh Ngôn, chọn một như ?”
Bà xong tỏ vẻ hối hận thôi: “Thôi, cho cùng cũng vì suy tính chu mới nông nổi . Nếu , một đứa tính như Vãn Kiều đến nỗi đổi tính xa cách với .”
Giang Chính Bùi phu nhân nhất thời phản ứng thế nào.
Với họ việc xảy quá đột ngột.
Bùi Thanh Ngôn lúc cũng thức thời dậy, cúi hành lễ với Giang Chính: “Nhạc phụ, chuyện cũng thể chỉ trách mẫu của con. Con cũng ! Khi ở Mạc Bắc, con thấy Thẩm cô nương gặp nạn, tình cảnh gian nan nên mới động lòng cứu giúp đưa nàng hồi kinh.”
“Sau đó, mẫu cho nàng ở nhờ trong phủ, con chỉ xem nàng như quen từ nhỏ, chẳng để tâm nhiều.”
“Con và Vãn Kiều thành bỏ mặc nàng phòng gối chiếc suốt ba năm. Nay con trở về xảy chuyện thế nàng oán trách cũng là thường tình.”
“Xin nhạc phụ nhạc mẫu yên lòng, Vãn Kiều là chính thê của con. Từ nay về dù ai cửa thì con cũng xem nàng là hết, kính trọng yêu thương, quyết chẳng để nàng chịu thiệt chút nào!”