Tùy Phong cũng triều đình giống sa trường, cân nhắc nhiều thế lực.
Giống như những đại thần bắt giam xét nhà gần đây, ngoài thì chỉ cho là Nhiếp Chính Vương thẳng tay ỷ thế h.i.ế.p ; thật triều đình cũng chịu nhiều áp lực.
Nhất là từ khi Hoài vương nhậm chức Trung Thư Lệnh, quản lý lục bộ thì đám văn thần vốn chia rẽ tụ thành một phe. Nếu chẳng chứng cớ xác đáng thì họ chắc gì làm việc thuận lợi như …
Quân Cửu Thần Tùy Phong ngừng lải nhải, hạ xong mấy nét bút cuối cùng thì đưa bản đồ cho Tùy Phong.
“Nhớ kỹ, nếu lỡ phát hiện đừng lo đ.á.n.h mà tìm cách thoát cho mau!”
Sau đó, đuổi kẻ đang chứng nào tật nấy dông dài suốt ngày .
khi Tùy Phong rời , Quân Cửu Thần lập tức phê duyệt tiếp chồng tấu chương chất cao như núi bàn mà tới cửa sổ, đẩy cửa .
Gió đêm rét buốt lùa mang theo lạnh, nhưng Quân Cửu Thần dường như hề cảm thấy.
Nỗi nhớ tựa làn gió phiêu đãng…
Hắn từng gặp một thiếu nữ dễ dàng thốt những từ táo bạo như “bán ”, “tiểu quan”.
là từng gặp.
Khi , nàng cũng , hề biến sắc thốt những lời to gan lớn mật như .
Ngay cả mặt cũng chẳng hề kiêng dè.
Khi đó nàng mới chỉ là một cô nhóc mười bốn tuổi đầu mà dám bạo gan thổ lộ tình cảm với .
Dù thờ ơ thế nào, đối xử lạnh lùng nàng vẫn thèm để ý.
Ngày qua ngày nàng ngừng dùng những mánh khóe trắng trợn và lộ liễu chẳng học ở để trêu chọc .
Tuy ban ngày luôn tự nhắc bản nàng là “tiểu thư”, còn đang mang thù hận nhưng khi mới mười chín, đang lúc huyết khí cường thịnh.
Đối diện với sớm khắc ghi tâm khảm, cho dù chiêu thức vụng về thế nào thể phản ứng?
Vì một đêm hoang đường như giấc mộng, càn rỡ làm những việc mà ban ngày dám làm.
Đến khi tỉnh giấc, đối diện đôi mắt trong sáng , chỉ thấy nhơ bẩn như thể làm vấy bẩn thánh địa duy nhất trong lòng…
Một cơn gió lạnh ẩm ướt bất chợt lùa qua kéo Quân Cửu Thần khỏi những hồi ức xa xăm.
Vết thương cũ vai trong đêm giông mưa sắp kéo đến bắt đầu âm ỉ đau nhức, như nhắc nhở thứ gọi là tình ý rốt cuộc nực bao!
Ngay khi dỡ bỏ sự phòng thì nàng cùng phụ của nàng bán , đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, đẩy xuống địa ngục sâu hơn.
Sau đó, nàng dùng những thủ đoạn từng dùng để trêu chọc để dây dưa với một đàn ông khác.
Rồi… gả cho !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-lai-quen-biet-chang-lan-nua/chuong-23-song-ngam-chuyen-dong.html.]
Hắn mang theo món nợ m.á.u lưu lạc Ám Ảnh Các là nơi ăn tươi nuốt sống . Hắn giờ tin bất cứ ai, duy nhất trong đời vươn tay chạm ánh sáng thì phạm sai lầm chí mạng!
Quân Cửu Thần nghĩ đến đây thì bỗng thẳng tay đóng sập cửa sổ.
Ngăn cách những giọt mưa bắt đầu lất phất rơi bên ngoài…
…
Trong màn mưa bụi mịt mù , lá thư khiến Quân Cửu Thần quan tâm lúc đang trong tay Tống Nhan.
Ánh nến lay động, chiếu sáng khuôn mặt điềm tĩnh của nàng .
“Nhan nhi, con xem lâu , lá thư gì khác thường ?”
Văn di nương thấy Tống Nhan im lặng hồi lâu, rốt cuộc nhịn lên tiếng hỏi.
Tống Nhan khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ngón tay cầm lấy tờ thư siết chặt.
Ánh mắt nàng dừng mấy dòng thơ đơn giản:
‘Xuân khứ hoa tại, hạ lai nguyệt trọng minh.’
Ánh mắt nàng thoáng vẻ hoang mang.
‘Xuân khứ hoa tại, nhân lai điểu bất kinh, viễn khán sơn hữu sắc, cận thính thủy vô thanh.”
Nàng cũng bài thơ .
ghép với câu “hạ lai nguyệt trọng minh” thì đúng là đầu đuôi, rốt cuộc nghĩa gì?
“Di nương, đưa thư còn thêm gì chăng?”
Văn di nương lắc đầu: “Không, gác cổng kẻ đưa thư là một gã lưu manh tiếng trong kinh chuyên nhận tiền làm việc, ngoài gì thêm.”
“Vậy Nhan nhi, trong thư , điều gì bất thường ?”
Tống Nhan nhất thời hiểu nổi nhưng khi lá thư khó hiểu nàng cảm thấy mơ hồ bất an.
Nàng thong thả gấp thư , sang với Văn di nương: “Con cũng chẳng rõ. hôm phụ vì chuyện Vân Thế t.ử mà nổi giận, phong hàn, bệnh tình càng nặng. Đại phu trong phủ dặn tĩnh dưỡng nhiều hơn. Lá thư rõ nguồn gốc, tạm thời nên đưa cho phụ . Mọi chuyện đợi phụ bình phục hẵng tính tiếp. Huống hồ nếu thật sự quan trọng thì kẻ đưa tin nhất định sẽ gửi thư tiếp.”
Văn di nương thấy con cũng lý.
“Được, thì cứ theo ý con. Dù kiểu lấp lửng mập mờ thế chắc cũng chẳng chuyện lành gì.”
Tống Nhan khẽ gật đầu: “Tổ mẫu chẳng nghỉ , di nương cùng con tới thăm một chuyến. Đại tỷ , phụ bệnh, mắt tổ mẫu vốn rõ, chúng cần ở cạnh an ủi nhiều hơn.”
Mấy ngày nay Văn di nương cũng lo lắng vì bệnh tình Tống Dịch. Đây là đầu bà thấy tướng gia tiều tụy đến thế.
Bà đành thở dài theo con tới viện của Tống lão phu nhân.