Bùi phu nhân thấy đòn chẳng tác dụng gì thì càng tức tối. Đứa con gái của bà thế mà còn dám “từ từ chọn” ư?
Giang Vãn Kiều cũng là đứa khờ khạo, bà Ngọc Kiều kể nàng từng giúp Phương tiểu thư mấy nên hai bên xem như cũng là chỗ quen .
Giờ , để tâm đến , còn châm chọc khích bác thẳng mặt!
xét phận của Giang Vãn Kiều thì dù nịnh nọt thế nào cũng chẳng ai thèm đoái hoài. Vậy mà bản còn đầu óc mấy câu, thật chẳng tích sự gì.
Đành để chồng là bà mặt!
Bùi phu nhân cũng bắt chước giọng điệu của Phương phu nhân, năng chua ngoa: “Phương phu nhân đúng là nghĩ thoáng. con gái lớn cứ giữ mãi bên cũng chuyện , e sẽ lỡ dở chuyện hôn nhân cả đời.”
“Về phần nhà chồng thế nào, tác phong của phu nhân thì chỉ sợ Phương phu nhân hỏi nhầm . Vãn Kiều nhà gả phủ hầu chỉ hưởng phúc. Phủ hầu gia môn trong sạch, con bé những chuyện thế .”
Phương phu nhân thì tỏ vẻ xem thường: “Ồ? Thì phu quân cưới bình thê cũng là hưởng phúc ? Ta đúng là dốt nát ! Nếu khi nào Bùi tiểu thư xuất giá, phu nhân nhất định báo cho đấy nhé.”
“Dù với Bùi phu nhân cũng là chỗ quen , nếu Bùi tiểu thư gả cho ai nhất định sẽ nhờ tướng công tìm một xinh cho phu quân tương lai của Bùi tiểu thư cưới làm bình thê, như Bùi tiểu thư cũng hưởng ‘phúc lớn’ như Bùi thiếu phu nhân đây!”
Phương Viên lưng Phương phu nhân cũng phối hợp kéo tay áo mẫu , vờ ngây thơ : “Mẫu , mẫu , phúc con cần. Chúng , nếu là con thì nhất định gả gia tộc nề nếp như !”
Phương phu nhân giả bộ quở trách, đưa tay ấn trán con : “Con gì thế? Không nề nếp là thế nào? Không Bùi phu nhân đó ? Đó gọi là hưởng phúc đó!”
Phương Viên bĩu môi, lắc tay mẫu vờ tức giận: “Con mặc kệ, nếu mẫu thật sự theo lời hồ đồ đó thì con thà xuống tóc làm ni cô cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-lai-quen-biet-chang-lan-nua/chuong-16-deu-nghe-theo-mau-than-1.html.]
Phương phu nhân chiều bất lực nhưng ánh mắt đầy dung túng cưng chiều: “Được , Viên nhi phúc, thì lấy chồng. Bùi tiểu thư là con gái Bùi phu nhân, chắc cũng suy nghĩ giống Bùi phu nhân. Chúng cũng nên ép ‘ phúc phần’ như … ?”
Bùi phu nhân thấy hai lời qua tiếng ăn ý như thì nổi giận. Bà cho rằng Phương phu nhân ghen tị con trai cưới “quý nữ” nên mới ghen ăn tức ở mà thôi.
bà kịp gì thì Phương phu nhân tỏ vẻ mới thấy bộ áo cưới bên cạnh, làm bộ kinh ngạc đổ dầu lửa: “Ồ! Bộ áo cưới bằng vân cẩm ư?”
“Không ngờ Bùi phu nhân rộng rãi đến . … bộ giá y mới cũng thấy xa hoa quá . Tuy Bùi công t.ử mới lập công nhưng Bùi phu nhân cũng đừng nên thùng rỗng kêu to mới .”
Phương phu nhân xong thì che miệng .
Bùi phu nhân sầm mặt. Bà là ý gì? Coi thường phủ Ninh Viễn Hầu ?
“Thẩm gia cả nhà trung liệt, Thái hậu xót thương con gái Thẩm gia mồ côi, đích tứ hôn cho con trai . Nay con bé còn thích, phủ hầu tất nhiên thể bạc đãi. Chút tiền phủ hầu thèm để mắt.”
Phương phu nhân đưa mắt Giang Vãn Kiều, mỉm tiếp: “Thật ? Ta Giang gia vốn là nhất phú hộ ở Giang Nam. Bùi phu nhân mạnh miệng như là… Bùi thiếu phu nhân bỏ tiền ?”
Bùi phu nhân thì thầm giật . Sao bà lấy đồ cưới của con dâu để mua sính lễ là sai trái.
Chuyện chỉ thể lén mưu tính thể để đời . Nếu để tin truyền ngoài thì chẳng phủ hầu mất sạch thể diện ư?
Bùi phu nhân như trúng tim đen, vội vàng phản bác: “Vớ vẩn! Phủ hầu qua mấy đời, thèm nhòm ngó tài sản của con dâu!”
Phương phu nhân nhíu mày, tỏ vẻ chẳng tin: “Ồ? Thế ư? Chẳng lẽ Bùi phu nhân miệng thì nhưng lát nữa dùng danh nghĩa Bùi thiếu phu nhân để ký khế ước? Đến khi phủ hầu đủ tiền bắt nàng bù ?”
Bùi phu nhân trúng tim đen nữa nên càng thêm phẫn nộ, giờ bà chẳng còn tiếc tiền nữa, sang với chưởng quỹ bên cạnh: “Chưởng quỹ, mang khế ước đây! Bộ y phục đặt, hôm nay ngươi lập tức cho đến phủ hầu lấy đo của Thẩm cô nương, nhanh chóng chỉnh sửa cho ! Tiền đặt cọc cứ lấy từ quỹ công của phủ hầu!”