Trúc mã nhà tôi thật ngọt ngào - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-29 13:58:02
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lúc đó thấy..." Giọng nhỏ dần "... Cậu đáng yêu."
Tôi: "..."
Mặt lập tức nóng bừng.
Thật Trần Du Bạch , chân run vì sợ mà là vì xổm lâu quá.
Chuyện định kể cho , ngại c.h.ế.t .
Hơn nữa, càng ngờ, lý do thích là vì mắng đáng yêu ??
Tôi há miệng, nhất thời gì.
Trần Du Bạch đột nhiên dậy, về phía .
Anh mặt , cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Giang Ninh, thích , trò đùa, chơi."
"Nếu thấy ghê tởm, bây giờ thể ."
Tôi ngẩng đầu , tim đập nhanh như nhảy khỏi lồng ngực.
"Trần Du Bạch."
"Ừ?"
"Chuyện ." Tôi mặt cảm xúc: "Tôi đây."
Tôi định , phía đột nhiên vụt một bóng .
Trần Du Bạch chắn mặt , hổ hóa tức giận.
"Cậu thể... thể cứ thế mà ."
"Vậy thì ?"
"Cậu nghĩ ?" Anh hỏi : "Cậu cho suy nghĩ của ."
"Tạm thời suy nghĩ gì."
Tôi nhẹ nhàng đẩy , bước khỏi cửa phòng dừng , đầu . Trần Du Bạch đang giữa phòng.
Vẻ mặt thất vọng như một con ch.ó lớn.
Tôi cố kìm nén khóe môi đang nhếch lên.
"Trần Du Bạch, tán gái mà chỉ ba câu hai lời thì , cho thấy hành động của ."
Khi sắp đến kỳ học, em họ gọi điện rủ cùng.
Tôi từ chối.
Cậu buồn: "Sao ạ?"
"Có cùng chị ."
Một ngày khi khai giảng, Trần Du Bạch đợi sẵn nhà từ sớm.
Khi kéo vali xuống lầu, đang xổm nhà nghịch điện thoại, thấy tiếng động liền ngẩng đầu , mắt sáng lên, nhanh chóng tới xách hành lý giúp .
"Sớm ?"
Tôi nhướng mày.
Anh khẽ ho một tiếng: "Sợ đổi ý."
Tôi hừ một tiếng: "Ai đổi ý đó là chó con."
Trần Du Bạch theo đuổi một cách nhiệt tình và trực diện.
Mỗi sáng đúng giờ xuất hiện tòa ký túc xá, mang theo bữa sáng thích.
Tôi tiện miệng một câu thư viện khó chiếm chỗ, ngày hôm đa dậy sớm giúp chiếm chỗ.
Khi đến kỳ, tìm gừng đường đỏ, nhờ bạn cùng phòng mang đến tận tay .
Các bạn cùng phòng xúm trêu chọc: "Giang Ninh, thanh mai trúc mã của 'chuyển chính' nhanh ghê ha?"
" , chẳng đây ngày nào cũng ?"
Tôi cắn ống hút, ậm ừ : "Ai bảo đây đáng ghét thế..."
"Thôi nào." Bạn cùng phòng tủm tỉm vạch trần : "Tớ thấy khóe miệng sắp toe toét đến mang tai kìa."
Có bạn cùng phòng khoa trương cảm thán: "Bạn trai như , nếu cần, tớ sẽ theo đuổi đấy, gì khác, Trần Du Bạch trai thật đấy."
Tôi bỗng nhiên nhảy phắt dậy khỏi ghế.
"Không ."
Đang chuyện, điện thoại bỗng rung lên.
Trần Du Bạch gửi tin nhắn: "Dưới nhà, mua dâu tây cho ."
Tôi thò đầu ngoài cửa sổ , quả nhiên đang gốc cây tòa ký túc xá, tay xách một cái túi nhựa, ngẩng đầu lên.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống , lốm đốm mà rực rỡ.
"Ối, giao dâu tây đến kìa~" Bạn cùng phòng trêu chọc: "Giang Ninh, nếu đồng ý, tớ sẽ 'tấn công' đó nha?"
Tôi vớ lấy áo khoác lao ngoài, phía truyền đến một tràng phá lên.
Dưới lầu, Trần Du Bạch thấy vội vã chạy , ngẩn một chút: "Làm ?"
Tôi thở hổn hển, đưa tay : "Ví thẻ đưa ."
Biểu cảm cứng , theo bản năng che túi quần: "... Làm gì?"
"Đưa xem."
Trần Du Bạch chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đưa ví thẻ qua.
Tôi mở , quả nhiên thấy ảnh thẻ của bên trong – tấm ảnh chụp hồi cấp hai, chút mũm mĩm.
Tôi nhíu mày, rút tấm ảnh .
Trần Du Bạch sốt ruột: "Cậu làm gì đấy?"
Dường như nhận điều gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên thất vọng há miệng định gì đó thì thấy từ trong túi lấy một tấm ảnh mới, nhét ví thẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truc-ma-nha-toi-that-ngot-ngao/chuong-4.html.]
Đó là ảnh thẻ mới chụp tuần , mặc váy trắng, còn trang điểm nữa.
"Tấm hơn." Tôi ngẩng đầu , khóe miệng khẽ nhếch: "Ảnh bạn gái của thì dùng tấm chứ."
Trần Du Bạch ngây .
Anh cúi đầu ảnh, ngẩng đầu , yết hầu khẽ động: "... Bạn gái ư?"
"Sao, ?" Tôi giả vờ giật ảnh: "Vậy trả --"
"Đừng hòng!" Anh đột ngột đóng sập ví thẻ .
Anh nắm chặt cổ tay , kéo mạnh lòng.
Gió cuối hè mang theo ấm nhẹ, nhưng tiếng tim đập còn nóng hơn cả gió.
"Giang Ninh." Giọng trầm đục "Anh đợi câu , đợi lâu lắm ."
Tôi tựa vai , khẽ "ừm" một tiếng.
"Trần Du Bạch."
"Ừ?"
"Ví thẻ của cấn em ."
"... Xin ."
Anh luống cuống điều chỉnh tư thế, nhưng ôm chặt hơn.
Dưới ánh nắng, cuối cùng bóng của chúng cũng hòa .
Cuối tuần, đặc biệt mời cô bạn Tống Tuyết Dao đến nhà hàng phương Tây đắt nhất gần trường.
"Bữa nhất định tớ mời." Tôi đẩy thực đơn cho : "Nếu thức tỉnh tớ, lẽ bây giờ tớ vẫn còn đang gây sự với Trần Du Bạch đấy."
Tống Tuyết Dao tít mắt: "Vậy thì tớ gọi món bít tết đắt nhất !"
Trong lúc đợi món, cô đột nhiên hạ giọng: "À , Lê Huy dạo thế nào ?"
Tôi lắc đầu. Kể từ tát ở phòng y tế, còn quan tâm tin tức gì về nữa.
"Bạn gái ghê gớm lắm." Tống Tuyết Dao hả hê : "Phát hiện trong điện thoại nuôi bảy tám con 'cá' chụp màn hình lịch sử trò chuyện gửi nhóm cho tất cả các cô gái luôn ."
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt: "Dữ dằn ?"
"Tuyệt vời hơn nữa là." Tống Tuyết Dao ghé gần : "Cậu còn đăng một bài diễn đàn trường tên là 'Bóc trần 108 tội trạng của tra nam Lê Huy', bây giờ ở trường chúng sắp thể ngóc đầu lên nữa ."
Đang chuyện, điện thoại Tống Tuyết Dao reo. Cô qua, biểu cảm trở nên kỳ quặc: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến... là Lê Huy."
Cô và Lê Huy học cùng một khoa.
Bình thường ngẩng đầu thấy, cúi đầu gặp.
Tôi hiệu cho cô máy, bật loa ngoài.
"Tống Tuyết Dao." Giọng Lê Huy vẻ mệt mỏi: "Cậu thể giúp xin Giang Ninh ? Tôi..."
"Xin ?" Tống Tuyết Dao trực tiếp cắt ngang lời : "Anh xứng ? Lúc đó lừa dối Giang Ninh nghĩ đến ngày hôm nay?"
Đầu dây bên im lặng một lúc: "Tôi sai , bây giờ thật sự hối hận, bây giờ mới nhận , thích cô ..."
"Thôi ." Tống Tuyết Dao liếc xéo một cái: "Bây giờ Giang Ninh đang yêu đương với Trần Du Bạch hạnh phúc lắm, hơn cả trăm !"
"Chết , đồ tra nam."
Nói xong thì cúp máy luôn.
Tôi nhịn giơ ngón cái lên cho cô : "Không hổ là bạn của tớ, sức chiến đấu bùng nổ."
Tống Tuyết Dao đắc ý lắc lắc điện thoại: "Đương nhiên , loại tiện nhân , tớ thấy đứa nào thì mắng đứa đó."
Cô nhồm nhoàm nhét đầy miệng: "Bít tết ở đây ngon đấy."
"À , tớ còn nhắm một nhà hàng nữa, bảo Trần Du Bạch mời tớ..."
Tôi ngừng: "Được, đảm bảo sẽ cho ăn no nê hài lòng."
Trên đường về trường khi ăn xong, nhận điện thoại của em họ.
"Chị! Em đến trường chị chơi !" Giọng đầy phấn khích: "Em đang ở ký túc xá chị nè!"
Tôi vội vàng về, từ xa thấy em họ và Trần Du Bạch gốc cây, bầu khí... vi diệu.
Chắc là trùng hợp gặp .
Mắt em họ sáng long lanh : "Chị ơi, em một ước ..."
"Ước gì?"
"Hồi nhỏ Trần Du Bạch từng đánh m.ô.n.g em…" Em họ nghiêm túc "... Bây giờ em thể đánh trả ?"
Lời còn dứt, tay vươn .
Một tiếng bạt tai cực kỳ lớn vang lên khiến khí trở nên tĩnh lặng.
Tôi: "..."
Trần Du Bạch mặt mày xanh lè: "Cái thằng nhóc !"
Em họ chạy , Trần Du Bạch đuổi theo.
Hai trai lớn con đường rợp bóng cây cứ thế rượt đuổi , ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống họ những vệt sáng lốm đốm.
Tôi tại chỗ, cảnh , bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.
Trần Du Bạch đầu , ánh nắng, nụ của đặc biệt rạng rỡ.
Anh chìa tay về phía : "Giang Ninh, đây!"
"Giúp chặn !"
Em họ kêu rên: "Chị! Chúng mới là chị em ruột!"
Tôi chạy về phía họ, gió thổi tung vạt váy của .
Giờ khắc , cuối cùng cũng xác định – Thanh xuân của , tình yêu của , tất cả những điều của , đều sẽ gắn liền với con trai tên Trần Du Bạch .
(Hết truyện)