Trúc mã nhà tôi thật ngọt ngào - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-29 13:57:17
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
--- Chương 4 ---
Mối tình đầu của , kết quả.
Tôi chút buồn bã, làm gì cũng tinh thần.
Rõ ràng là sắp đến cuối kỳ , nhưng sách lật qua mấy trang, kiến thức vẫn đầu chút nào.
Lại tùy tiện lật thêm mấy trang, bỏ cuộc, trèo thẳng lên giường ngủ.
Thế nhưng nhắm mắt , liền nhớ đến dáng vẻ mật của Lê Huy và cô gái .
Nhìn là cặp đôi xác định quan hệ !
Vậy mà vẫn còn dây dưa với , coi như con khỉ mà đùa giỡn.
Điều khiến cảm thấy sỉ nhục.
Tức giận, hối hận, hổ, khó chịu… Đủ loại cảm xúc bao trùm lấy , chút buồn ngủ nào.
Rè rè rè —— Điện thoại đột nhiên rung mấy tiếng.
Tôi cầm điện thoại lên xem, là Trần Du Bạch gọi đến.
Bây giờ chuyện với nên cúp máy ngay lẩm bẩm một câu: “Vẫn khó chịu, lẽ ngủ một giấc là thôi.”
“Haizz, cái chăn ngắn quá.”
Ngồi dậy , , chăn đắp ngược .
Điều chỉnh cái chăn, xuống thấy tiếng gầm giận dữ của Trần Du Bạch bên tai: “Giang Ninh làm gì đấy?! Đừng làm chuyện dại dột!”
“Cuộc đời còn dài lắm, sống thật .”
Tôi nhíu mày, màn hình điện thoại.
Vừa nãy nhấn nhầm nút tắt thành nút …
Tôi xoa xoa mặt.
Cái lảm nhảm cái gì thế.
Không hiểu gì cả.
Tôi cúp điện thoại, úp mặt gối, chẳng mấy chốc, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng đến.
Ngay khi đang lơ mơ chuẩn giấc mộng, cửa phòng ngủ dùng một cước đá tung, kèm theo tiếng gầm giận dữ của Trần Du Bạch: “Giang Ninh!”
Tôi mất 0.3 giây để nhận , đang mơ.
Một tay vén rèm giường lên, kinh hãi Trần Du Bạch.
Tôi vô cùng may mắn vì lúc các bạn cùng phòng đều đang tự học ở thư viện, ai thấy chuyện hoang đường do cái tên thanh mai trúc mã não bộ phát triển chỉnh, tiểu não phát triển của làm.
Tôi còn kịp trèo xuống giường thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng gầm giận dữ đầy nội lực của cô quản lý ký túc xá khiến tỉnh táo : “Cậu là khoa nào lớp nào? Con trai thể tự tiện xông ký túc xá nữ?! Thằng nhóc thối tha mau cút đây cho !”
Tôi vội vàng nhảy xuống giường, ngay khoảnh khắc chạm đất, mắt cá chân “roẹt” một tiếng.
Tôi nhịn đau chạy đến cửa, Trần Du Bạch cô quản lý ký túc xá túm tai lôi khỏi ký túc xá.
Anh chút vội vã: “Mạng là quan trọng! Cô cho cháu xem !”
“Xem cái rắm! Tôi sẽ gọi cho cố vấn học tập của !”
“Cô ơi!” Tôi ngượng ngùng khóe miệng giật giật: “… Cháu gọi đến đấy ạ.”
Trần Du Bạch và cô quản lý ký túc xá đồng thời sang.
Rõ ràng là Trần Du Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Cả từ trạng thái lo lắng tột độ ngay lập tức trở nên bình tĩnh.
Cô quản lý ký túc xá nghi ngờ : “Cháu gọi làm gì?”
Tôi lắc lắc chân : “Cô ơi, cháu trật chân , bạn cùng phòng đều ở đây, nên cháu gọi… bạn trai cháu cõng cháu phòng y tế ạ.”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chân của sưng vù lên.
Cô quản lý ký túc xá nghi ngờ gì nhưng vẫn tán thành cách làm của : “Xảy chuyện thể tìm cô mà, dù bạn trai cháu cũng là con trai, đến ký túc xá nữ phù hợp !”
Tôi lời xin tử tế, cuối cùng cô cũng truy cứu nữa.
Trần Du Bạch tinh ý chạy tới, xổm xuống mặt , một tay cõng lên.
Anh nhanh chóng xuống lầu, thấy cô quản lý ký túc xá lẩm bẩm một câu.
“Cặp tình nhân nhỏ , ngọt ngào ghê.”
Tôi trợn tròn mắt, cúi đầu xuống thấy tai Trần Du Bạch ửng một màu đỏ kỳ lạ…
Tôi lười quan tâm tai đen đỏ, khỏi ký túc xá nhảy khỏi lưng .
“Nói , đến ký túc xá của làm gì?”
“Không ông đây sợ vì cái tên đàn ông thối tha đó mà nghĩ quẩn !” Trần Du Bạch lập tức bùng nổ: “Cậu tự xem lúc gọi điện thoại cho , gì?”
Tôi chút mờ mịt.
Trần Du Bạch mặt đen sì lấy bản ghi âm cuộc gọi.
Nghe xong, im lặng nhưng vẫn quyết định giải thích: “Cái là 'chăn' để đắp .”
Trần Du Bạch: “…”
Suy cho cùng, là do rõ ràng khiến hiểu lầm.
Tôi xua tay: “Thôi, trách nữa, thôi.”
Trần Du Bạch: “… Mặt dày thật đấy.”
Tôi trật chân, nhất thời vững, loạng choạng.
Trần Du Bạch liền đỡ lấy , ánh mắt rơi xuống chân , mặt càng trầm xuống, nữa xổm xuống mặt .
“Lên , đưa đến phòng y tế.”
Sức lao động miễn phí, lấy thì phí.
Thế là chút ngượng ngùng nào, nhảy lên lưng .
Bác sĩ chân chỉ bong gân, tổn thương xương, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Tôi Trần Du Bạch đang nghiêm túc lắng ở một bên, nhãn cầu đảo qua đảo .
Vừa ngoài, liền : “Trần Du Bạch, chịu trách nhiệm với .”
Phụt —— Một ngụm nước Trần Du Bạch uống miệng phun ngoài.
Anh ho khan mấy tiếng, ho đến mặt đỏ bừng, đó kinh ngạc sang: “Tôi chỉ cõng một lát thôi, đến nỗi chứ?”
“Đừng mơ!” Tôi trừng mắt : “Ý là trật chân là vì , nên chịu trách nhiệm, mấy hôm nay, đưa học.”
“Ồ.” Trần Du Bạch ngượng ngùng trời đất, chẳng thèm , thấy giọng nhỏ khẽ đáp: “Được.”
Đồng ý ?
Trần Du Bạch cứ thế… đồng ý ?
Tôi đánh giá : “Hình như kỳ lạ.”
Trần Du Bạch để ý đến , đưa về ký túc xá xong thì im lặng bỏ .
Tôi ở ban công rời , trong lòng thầm nghĩ, cái quả nhiên kỳ lạ.
…
Mấy ngày tiếp theo, Trần Du Bạch đều đúng giờ xuất hiện ký túc xá của .
Sau khi tan học, xuất hiện ở cửa lớp học của , đưa về ký túc xá.
Tuy thể là dịu dàng, nhưng cũng khá chu đáo.
Tôi quyết định tạm thời loại khỏi danh sách những đáng ghét nhất trong lòng .
cũng lúc nào cũng thuận lợi, hôm đó Trần Du Bạch đỡ khỏi tòa nhà giảng đường, ngẩng đầu lên thấy Lê Huy đang kéo tay bạn gái.
Tôi chút tự nhiên, đầu , khẽ thúc giục Trần Du Bạch: “Đi nhanh lên.”
“Tại ?” Hình như não Trần Du Bạch hỏng : “Cậu làm chuyện gì mờ ám ?”
Chỉ chừng đó thời gian chần chừ, bốn chúng đụng mặt .
Lê Huy thấy chúng rõ ràng ngẩn một lát, đó chú ý đến chân : “Cậu thương ?”
Tôi chuyện với , chỉ “ừm” một tiếng qua loa.
Lê Huy : “Thảo nào mấy hôm nay thấy ở phòng tự học.”
Tôi chút kỳ lạ .
Trước đây đối với yêu yêu, ghét ghét, bây giờ theo đuổi nữa, thái độ của lên ?
Còn bạn gái của Lê Huy dường như cũng nhận điều gì đó, ánh mắt mang theo địch ý nhàn nhạt.
Da đầu tê dại, định kéo Trần Du Bạch rời .
Lê Huy nheo mắt, chú ý đến hành động của hai chúng .
“Trần Du Bạch, thì …” Lê Huy đột nhiên một câu đầu cuối: “Thảo nào hôm đó chuyện cứ châm chọc .”
Trần Du Bạch hờ hững liếc Lê Huy một cái: “Không dỗ bạn gái ? Trông cô vẻ sắp giận đấy.”
Lê Huy ngẩn .
Trần Du Bạch kéo : “Đã bạn gái thì đừng cố gắng ve vãn những cô gái khác nữa chứ?”
“Ve vãn?” Lê Huy nghẹn lời vì hai chữ đó: “Cậu cái gì thế?”
Bạn gái liền hất tay , sải bước bỏ .
Lê Huy cũng thèm để ý đến chúng nữa, vội vàng đuổi theo.
Tôi đầu Trần Du Bạch.
Anh đẩy đầu về phía : “Thôi , trai mà.”
Tôi: “... Cút !”
--- Chương 5 ---
Hôm nay kiểm tra ở phòng y tế, bác sĩ hồi phục khá , , chạy nhảy bình thường đều thành vấn đề.
Tôi khỏi phòng y tế, Trần Du Bạch vẫn đợi ở cửa.
“Sau cần làm trâu làm ngựa cho nữa , thả về làm lương thiện.”
Trần Du Bạch thèm để ý đến , tự về phía sân thể thao.
“Cậu thế?”
“Đánh bóng.”
Tôi nghĩ bụng, cũng , quả thật mấy hôm nay thời gian đánh bóng.
Tôi để tâm, vác cặp sách đến thư viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truc-ma-nha-toi-that-ngot-ngao/chuong-2.html.]
Mấy hôm nay sắp xếp cảm xúc thỏa, buông bỏ Lê Huy .
Cũng đến lúc sách, đối phó với kỳ thi cuối kỳ .
Tôi ở thư viện đến năm, sáu giờ chiều, vươn vai một cái, cầm điện thoại lên xem.
Bỗng nhiên nhóm ký túc xá trở nên náo nhiệt.
Có chụp một tấm ảnh gửi nhóm, còn gắn thẻ .
“@Nước chanh. Có đánh với Lê Huy là thanh mai trúc mã của ? Trông giống.”
“Vãi chưởng, chuyện gì thế? Trông đánh dữ dội thật.”
“Nghe ban đầu là va chạm vật lý bình thường khi đánh bóng, đó đánh .”
“@Nước chanh. Giờ đang ở phòng y tế, tiện đường ghé qua xem ?”
“Liên quan gì đến Giang Ninh?”
[Lúc họ đánh tên Giang Ninh… Có thể liên quan đến Giang Ninh.]
Nhìn tin nhắn trong nhóm, ngơ .
Đầu óc còn kịp phản ứng, cơ thể thu dọn cặp sách khỏi thư viện.
Khi chạy đến phòng y tế, vặn gặp bác sĩ khám chân cho .
“Ối, em đến .”
Ông vẻ buồn : “Đôi tình nhân nhỏ thật thú vị, phiên phòng y tế…”
Tôi kịp sửa nhận định sai lầm của ông về mối quan hệ của chúng , chỉ hỏi: “Bác sĩ, ạ?”
Bác sĩ chỉ về cuối hành lang, vội vã chạy tới.
Rõ ràng Trần Du Bạch và Lê Huy ở cùng một phòng, nhưng xa . Có bác sĩ đang xử lý vết thương mặt Lê Huy.
Anh đau đến “xì” một tiếng.
Trần Du Bạch một tiếng rõ ý nghĩa, sắc mặt Lê Huy tối sầm , lập tức bật dậy: “Cậu cái gì?”
“Cậu kích động cái gì? Tôi .”
Trần Du Bạch vẫn chiêu trò riêng để chọc tức khác.
Lê Huy tức nhẹ, lời cũng đầy châm biếm: “Không lén chuyện với họ, trúng tim đen nên hổ tức giận ? Chẳng lẽ sai ? Tháng Giang Ninh còn nịnh nọt , tháng câu dẫn , Trần Du Bạch thừa nhận , trong lòng cô , bằng .”
“Chẳng qua là đồ dự , tự xem là cái thá gì chứ?”
Tôi ngoài cửa, lời Lê Huy , tức đến mức đầu ngón tay run rẩy.
Chắc chắn ở sân bóng, những lời khó hơn, đến mức ngay cả Trần Du Bạch cũng chịu nổi.
Tôi càng ngày càng thấy đây đúng là mù quáng, làm thể thích loại như chứ?
Tiếng cãi vã bên trong càng lúc càng lớn, xem sắp đánh nữa .
Tôi đẩy cửa . Trong ánh mắt kinh ngạc của Lê Huy, giơ tay tát một cái.
“Đồ tra nam, kinh tởm.”
“Trần Du Bạch hơn nhiều, ít nhất tùy tiện bàn tán về con gái lưng họ.”
Tiếng tát tai giòn tan khiến cả phòng y tế lập tức im lặng.
Lê Huy ôm mặt trừng mắt với vẻ thể tin nổi, khóe miệng vẫn còn vết bầm tím do đánh ban nãy.
“Giang Ninh…”
Giọng bình tĩnh lạ thường: “Tôi đúng là mù mắt mới thích loại rác rưởi như .”
Tôi kéo cổ tay Trần Du Bạch ngoài.
Cái nãy còn đang xù lông giờ chẳng một lời, mặc cho kéo .
Đi ngang qua bác sĩ, dừng một chút: “Bác sĩ, ạ?”
Bác sĩ hồn: “Đi , thương nhiều, trai trẻ lanh lợi thật.”
Tôi gật đầu, kéo rẽ khỏi tòa nhà y tế mới đột ngột buông tay.
Hoàng hôn kéo bóng dài hơn, vết thương mới trán : “Trần Du Bạch, luôn ghét ? Tại khi khác xông lên đánh ?”
“Thấy mắt.” Anh đá bay một viên sỏi.
“Lòng chính nghĩa mạnh ? Hơn nữa, chỉ , còn nữa…”
“Trần Du Bạch.” Tôi gọi .
“Gì thế?”
“Cảm ơn.”
Trần Du Bạch theo bản năng trêu chọc: “Ôi, hai đứa quen bao nhiêu năm , đây là đầu tiên …”
Tôi đầu thấy vẻ mặt , nữa, khẽ ho một tiếng: “Không gì.”
--- Chương 6 ---
Thi xong cuối kỳ, bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn về nhà.
Trần Du Bạch vài ngày nữa mới thi xong, đợi , tiện đường về nhà ghé trường đại học của em họ chơi hai ngày.
Đợi em họ thi xong, chúng cùng về quê.
Vì thế mà chúng tình cờ cùng chuyến xe buýt về nhà với Trần Du Bạch.
Em họ cạnh : “Chị ơi, em cứ thấy lạnh sống lưng…”
Nó đầu mấy , như thể rận .
Tôi nhíu mày: “Phát hiện cái gì ?”
Em họ: “Phát hiện một trai cứ em mãi.”
Nó thở dài: “Em là trai thẳng mà…”
Tôi cũng thấy hứng thú, thế là dậy đầu theo.
Tôi: “...”
Đang định qua chuyện với Trần Du Bạch thì tài xế lên xe, nhắc chúng thắt dây an , chuẩn xuất phát.
Tôi gửi tin nhắn cho , cũng trả lời.
Quay đầu , tựa cửa sổ ngủ .
Xe buýt chạy ba tiếng, giữa đường dừng ở khu dịch vụ để nghỉ ngơi một lát.
Tôi xuống xe vệ sinh, định lên xe thì Trần Du Bạch từ xe xuống, kéo cánh tay lôi sang một bên.
Tôi nghi hoặc : “Làm gì thế?”
Trần Du Bạch sắc mặt khó coi: “Cậu… Người đàn ông bên cạnh là ai?”
“Sao thế?”
“Có mà đăng lên Dòng trạng thái đây ?”
“ .” Tôi đoán Trần Du Bạch làm gì.
Anh mím môi, vẻ mặt như đang giằng xé đấu tranh, mấy giây , hạ giọng.
“Giang Ninh, mắt của kém thế?”
“Cậu lợi dụng lúc xuống xe gọi điện cho cô gái khác, còn… còn gọi là ‘bé yêu’ nữa.”
Trần Du Bạch tức giận vì tiến bộ: “Sao cứ thích mấy tên tra nam thế!”
Tôi chợt hiểu : “Ý là… bạn gái.”
Trần Du Bạch gật đầu.
Tôi cũng gật đầu: “Tôi chứ, với là bạn gái mà.”
“Với , thích , là em họ mà, hồi nhỏ hai còn đánh nữa đó, quên ?”
Biểu cảm của Trần Du Bạch đơ cứng đó một lời, lóng ngóng lên xe.
Tôi sắp điên , nhíu mày đầu cảnh cáo : “Đừng nữa!”
Tôi nữa, lên xe gửi cho một tin nhắn: “Không ngờ nha, quan tâm chuyện tình cảm của thế cơ ?”
Trần Du Bạch nhưng trả lời.
Tôi còn đang tiếp tục hỏi, thì thấy một hành khách phía lớn tiếng kêu lên: “Tôi mất ví !”
Lời dứt, hai ba hành khách khác cũng lượt dậy: “Tôi cũng mất đồ !”
“Điện thoại của mất !”
“Chú tài xế! Trên xe trộm!”
Tôi vội vàng kiểm tra đồ đạc trong túi, chiếc nhẫn vàng mua cho bằng tiền học bổng cũng mất !
Sắc mặt tái nhợt, đầu em họ: “Ai đến chỗ của chị ?”
Em họ ngơ ngác: “Em , em chỉ gọi một cuộc thoại ngủ ….”
“Chị ơi, chị cũng mất đồ ?”
Tôi gật đầu: “Chiếc nhẫn vàng chị mua cho mất .”
lúc , một cô gái cạnh cửa sổ lớn tiếng hét lên: “Tôi thấy , nãy một đàn ông mặc áo xám lên xe chúng .”
Cô chỉ ngoài cửa sổ: “Anh đang ở cửa tiệm tiện lợi!”
Mọi còn kịp phản ứng, một bóng đen từ phía vụt qua lao ngoài.
Tôi thấy Trần Du Bạch và chú tài xế đồng thời xuống xe, đuổi theo về phía tiệm tiện lợi.
Em họ dán mặt cửa sổ: “Wow, chị ơi, thanh mai trúc mã của chị cũng trai phết nhỉ.”
Tôi ngây về phía đó.
Trần Du Bạch thể lực , chạy nhanh hơn chú tài xế nhiều.
Khi chú tài xế xông tiệm tiện lợi, Trần Du Bạch chặn đàn ông áo xám ở cửa .
Chú tài xế nhanh chóng chạy tới, giúp đỡ cùng đè đó xuống đất.
Họ lục soát túi của đàn ông và tìm thấy nhiều tang vật kịp tẩu tán.
Chú tài xế tức điên, vỗ một cái đầu đàn ông.
“Cái thằng khốn! Dám trộm đồ của ông đây !”
Ông với Trần Du Bạch: “Cảm ơn nhé, trai trẻ.”
Trần Du Bạch lắc đầu, từ đống tang vật đó lấy một cái ví thẻ và một chiếc hộp trang sức.
Mở ví thẻ xem, Trần Du Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Chú tài xế thò đầu trộm một cái, vẻ mặt suy tư.