Trúc mã nhà tôi thật ngọt ngào - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-29 13:51:53
Lượt xem: 55
Lúc chụp ảnh với em họ xong đăng lên Dòng trạng thái thì điện thoại của hết pin sập nguồn.
Em họ tò mò: “Chị, rốt cuộc là đàn ông nào khiến chị ăn ngon ngủ yên ?”
Tôi thở dài, gì.
Bạn Tống Tuyết Dao “chậc” hai tiếng: “Hotboy khoa bọn đấy, đó trai thì đúng là trai thật, nhưng lạnh lùng quá.”
“Chị là đại mỹ nhân như thế, bày tỏ tình cảm rõ ràng như mà chẳng coi gì.”
Cậu càng càng thấy buồn bực.
Khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí để dũng cảm theo đuổi tình yêu một , gặp tên Lê Huy điều chứ?
Tôi đưa sữa cho , uống đồ ngọt.
Tôi tặng hoa cho , dị ứng phấn hoa.
Tôi cùng tự học, mùi nước hoa quá nồng, ảnh hưởng đến việc suy nghĩ của .
Trời đánh thánh vật, hôm đó chỉ xịt hai cái xịt sixgod thôi đấy!
Tống Tuyết Dao , đang dùng chiêu 'thả thính' để câu kéo thôi.
Cậu đưa cho một ý kiến: “Cậu kích thích một chút, bằng cứ nghĩ thể thiếu , để cảm giác khủng hoảng.”
Tôi thấy, cũng lý.
lúc em họ đến đây chơi, liền mời em ăn một bữa, tiện thể chụp một tấm ảnh mật mờ ảo đăng lên Dòng trạng thái.
Tôi cho Lê Huy , bên cạnh chị đây đầy đàn ông trai, ưu tú.
Liếc sang em họ bên cạnh, hồi nhỏ thằng bé đen béo, bây giờ lớn , ngược trắng trẻo , còn gầy nữa, đúng là một tiểu thịt tươi chính hiệu.
Được , chắc sẽ khiến Lê Huy cảm giác khủng hoảng.
Tôi đang đắc ý, bỗng nhiên con bạn bên cạnh kêu lên một tiếng thất thanh: “Mẹ ơi!”
Cậu giật lấy điện thoại dí thẳng mặt : “Giang Ninh! Cậu gõ sai chữ !”
À, gõ sai chữ thôi mà, làm gì mà làm quá lên thế.
Tôi để ý, ghé đầu màn hình điện thoại của . Sau đó, đơ .
“Hẹn hò với nam sinh đại học rụt rè trong sáng !” gõ thành —— “Hẹn hò với nam sinh đại học Myanmar trong sáng !”
Dòng trạng thái ít nhấn thích thậm chí còn nhiều bạn chung khuyên chú ý an .
Tôi giật , vội vàng mượn cục sạc dự phòng để sạc điện thoại.
Đang định sửa nội dung thì thấy những bình luận bên .
Có nhiều bình luận nhưng lấy một cái của Lê Huy.
Có điều thanh mai trúc mã đối thủ đội trời chung của , Trần Du Bạch, bình luận 99+.
“Myanmar còn nam sinh đại học trong sáng ? Ha ha ha ha, lừa ?!”
“Nhắc nhở một câu, đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông.”
“Không hai uống rượu đấy chứ? Cười c.h.ế.t mất, cái tửu lượng của .”
“Cậu quen thằng bằng cách nào thế?”
“Cái thật sự là Myanmar ? Dạo thiếu tiền đấy chứ?”
“Nếu thiếu tiền, thể đại phát từ bi cho vay một ít.”
“Tôi chuyển cho một vạn, đủ ?”
“Nhiều nhất là ba vạn thôi, tiền lì xì từ nhỏ đến lớn của đều ở đây .”
“Sao trả lời ? Hai đang làm gì thế?”
“Thằng đó trai bằng ?”
“Sao điện thoại của gọi ?!”
“Không vẫn ở bên thằng đó đấy chứ?”
[Đồ ngốc, đừng Myanmar với mà, còn kịp tỏ tình với !]
Tôi sững sờ. Mỗi câu đều ngoài dự đoán của , đặc biệt là câu cuối cùng...
Reng reng reng —— lúc điện thoại của con bạn reo lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến, chút khó hiểu nhấn nút .
Chúng ở gần , giọng từ bên điện thoại loáng thoáng cũng thể thấy.
“Trần Du Bạch? Cậu tìm tớ chuyện gì ?”
“Giang Ninh ở cạnh ?! Tôi thấy cô đăng Dòng trạng thái…”
“Có chứ.” Con bạn : “Bọn tớ đang ở cùng đây, lát nữa sẽ về trường. Cậu chuyện gì ?”
Bên im lặng vài giây, đó đột nhiên gượng mấy tiếng.
“Không gì, gì.”
Cuộc gọi nhanh chóng ngắt.
Và trong vòng mười giây khi cúp điện thoại, Trần Du Bạch xóa từng bình luận mà để Dòng trạng thái của .
--- Chương 2 ---
“Trần Du Bạch?” Em họ đột nhiên chen : “Sao cái tên quen thế nhỉ?”
Khóe miệng giật giật: “Đương nhiên là quen , hồi nhỏ em còn đánh cho một trận đấy.”
Tôi và Trần Du Bạch quen mười ba năm, làm bạn một năm, làm kẻ thù mười hai năm.
Nhà chúng ở cùng một tòa nhà, nhảy nhót lầu, ở gõ chậu tường.
Anh gọi là Nha đầu Răng Sắt, gọi là Thằng Nhóc Răng Sún.
Tôi thi hạng nhất trường, liền đẩy xuống, thi, đẩy…
Mùa hè năm đó, em họ đến nhà chơi.
Tôi ỷ thêm giúp đỡ, đối mặt với sự khiêu khích của Trần Du Bạch chẳng sợ hãi chút nào, cố tình ném giày của từ ban công xuống, liền dẫn em họ lên ném đôi giày bóng đá quý giá nhất của lên cây.
Trần Du Bạch tức điên lên, hai đứa đánh một trận.
Em họ sợ thiệt, hình mập mạp trực tiếp lao Trần Du Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/truc-ma-nha-toi-that-ngot-ngao/chuong-1.html.]
Trần Du Bạch quá nhanh nhẹn, dễ dàng né tránh .
Em họ kịp phanh, ngã mạnh xuống đất, Trần Du Bạch lên em , vỗ mấy cái m.ô.n.g em .
Em họ đánh cho lóc om sòm, từ đó để ám ảnh tâm lý, lâu đó cũng dám đến nhà nữa.
“Là ?!” Mặt em họ lúc đỏ lúc trắng.
Rõ ràng là nhớ ký ức mấy đó.
Tôi ở bên cạnh chút thất thần, con bạn thấy : “Sao thế?”
Tôi do dự một lát, kể những bình luận mà Trần Du Bạch để Dòng trạng thái của cho .
“Cậu xem, ý gì?”
Con bạn đơ một lát, đó trợn mắt: “Chơi khăm đấy, cái đồ chó má .”
Em họ cũng đồng tình: “Trước đây trường bọn em cũng kiểu , cố tình giả vờ thích , chơi khăm , ghê tởm kinh khủng.”
À, hóa là trò đùa dai, thì yên tâm .
Trần Du Bạch thích ?
Không, thể nghĩ, kinh khủng quá.
Tôi mở WeChat của Trần Du Bạch , gửi cho một tin: “Đồ ngốc.”
--- Chương 3 ---
Từ nhỏ đến lớn vì thành tích học tập ngang ngửa nên và Trần Du Bạch bất ngờ mà cũng chẳng bất ngờ khi thi đậu cùng một trường đại học.
Ngày thứ hai khi tiễn em họ , và chạm mặt ở căng tin.
“Ôi, đây chẳng là Giang Ninh, hẹn hò với nam sinh đại học Myanmar ?”
Trần Du Bạch bê khay cơm xuống đối diện .
Tôi liếc mắt : “Đổi chỗ khác ? Nhìn thấy mắc ói, ăn nổi.”
Lời chút khoa trương, dù thì khách quan mà , Trần Du Bạch trông khá trai.
Cao một mét tám, hình rắn rỏi, tóc húi cua gọn gàng, hình tượng năng động.
thích.
Trần Du Bạch cắn răng: “Vậy thì đừng ăn nữa, ông đây thích ở đây đấy.”
Tôi gì nữa, cũng im lặng.
Hai cúi đầu ăn ngấu nghiến, ăn một lúc thì bắt đầu thi xem ai ăn nhanh hơn.
Tôi húp miếng cơm cuối cùng miệng, đắc ý vứt đũa xuống.
“Ha, thắng .”
Trần Du Bạch chút buồn : “Cậu cần làm quá lên ?”
Tôi khó khăn nuốt miếng cơm trong miệng, tùy ý ngoài căng tin, thấy đơ .
Bên ngoài trời đang mưa phùn, Lê Huy bước từ siêu thị của trường, mở ô. Một cô gái nhanh chóng chạy đến từ phía , ôm chặt lấy cánh tay .
Hai chung một chiếc ô, cử chỉ mật, mập mờ. Nhìn là quan hệ bình thường.
Thảo nào luôn lạnh nhạt với , yêu yêu, ghét ghét, hóa là trong lòng .
mà… với chứ?
Tôi mặt dày mày dạn, nếu sớm trong lòng, nhất định sẽ tránh xa, trêu chọc .
Tôi thu ánh mắt về, cúi đầu. Cảm giác chua xót trong lòng như nước vỡ đê nhanh chóng lan tràn.
Nghĩ đến việc nhiệt tình lấy lòng suốt thời gian qua, thấy hổ đau lòng.
Tôi cảm thấy trở thành một trò .
Càng nghĩ, càng kìm mà đỏ mắt.
Vì Trần Du Bạch vẫn đang đối diện, bấu chặt lòng bàn tay, cố gắng tỏ bình tĩnh.
ngay lập tức nhận sự bất thường của : “Cậu gì đấy?”
Tôi đột nhiên trừng mắt với : “Ai ! Cậu đừng bậy! Trần Du Bạch, con thật đáng ghét, khi ăn cơm đừng đối diện nữa!”
Tôi vô lý trút giận một tràng cầm ô rời .
…
Trần Du Bạch mất nửa ngày cũng phản ứng kịp, cho đến khi một bạn học bên cạnh trêu chọc: “Anh bạn thế? Bạn gái giận ?”
Trần Du Bạch hồn: “À, lẽ là làm cho hổ đấy.”
Cậu bạn mặt , gì nữa.
Khi Trần Du Bạch khỏi căng tin, gặp Lê Huy tới từ phía ký túc xá nữ.
Hai bọn họ cùng một đội bóng rổ, bình thường quan hệ khá .
Trần Du Bạch tiện miệng hỏi một câu: “Sao từ đó đến đây?”
Lê Huy : “Đưa bạn gái về mà.”
Trần Du Bạch ngẩn : “Cậu bạn gái ?”
“ , hôm qua mới xác định quan hệ.”
Trần Du Bạch đầu vị trí mà bọn họ trong căng tin.
Hình như hiểu tại ai đó đột nhiên nổi giận.
“Cậu thích bạn gái ?” Anh hỏi Lê Huy một câu.
“Thích chứ, hỏi ?”
Lê Huy thấy kỳ lạ.
Trần Du Bạch mặt cảm xúc : “Nếu sớm trong lòng, tại còn dây dưa với Giang Ninh? Cậu rõ với cô sớm thì cô cũng sẽ …”
“Cô tự nguyện, ép.” Lê Huy nhún vai: “Hơn nữa, cô cũng xinh , cứ nằng nặc lấy lòng như thế, là đàn ông ai mà từ chối chứ.”
“ mà cô tìm , sẽ rõ với cô .”
Trần Du Bạch , trong lòng thầm nghĩ, Giang Ninh , mắt tệ thật đấy.