Hai giờ chiều, thấy ai đến nữa, Cố Tiểu Khê tranh thủ dọn dẹp kỹ lưỡng cả phòng y tế một lượt, sắp xếp bộ t.h.u.ố.c men và dụng cụ.
Nghĩ tới chuyện sắp Tết , cũng nên chút khí lễ hội, cô liền lên cửa hàng trao đổi mua một xấp giấy đỏ, cắt hai bức họa tiết dán kính chữ.
Một cái chữ "Bình an", một cái "Sức khỏe".
Cắt xong, cô lấy keo dán dán chúng lên hai khung cửa sổ của phòng y tế.
Vì vẫn còn khá nhiều giấy đỏ, cô tiện tay cắt thêm vài bức chữ "Phúc", định tan làm thì mang về nhà.
Đang lúc cô thỉnh thoảng liếc đồng hồ, mong ngóng tan làm, thì hai học viên quân sự vội vã khiêng một phụ nữ đầy m.á.u me .
"Bác sĩ Cố, bác sĩ Cố, cô mau tới xem , chị chảy nhiều m.á.u lắm."
Cố Tiểu Khê giật hoảng hốt, vội vàng tiến lên cầm m.á.u cho đó.
khi lau m.á.u mặt và thấy rõ diện mạo phụ nữ , cô sửng sốt.
Vì đó ai khác, chính là Cố Tân Lệ.
Cô thật sự tìm đến Trường Quân đội Tây Ninh?
Sau khi cầm m.á.u xong, cô vội làm cho Cố Tân Lệ tỉnh , mà tiên truyền dịch cho cô , đồng thời hỏi hai học viên đưa đến.
"Các gặp cô ở ? Sao đầy m.á.u thế ?"
Hai học viên quân sự lắc đầu: "Bọn em cũng rõ. Bọn em từ bên ngoài trở về, lúc đến gần cổng trường thì thấy cô trong một vũng máu. Bọn em cũng rốt cuộc cô gặp chuyện gì. Bác sĩ Cố, cô chảy nhiều m.á.u như , c.h.ế.t ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/chuong-904.html.]
Cố Tiểu Khê lập tức lắc đầu: "Yên tâm, cô c.h.ế.t . Tôi quen cô . Các cứ làm việc ."
Hai học viên thì kinh ngạc: "Bác sĩ Cố, cô thật sự quen cô ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Ừ. cô chắc là trốn khỏi trại cải tạo lao động đấy. Việc hai hãy báo cáo , chờ cô tỉnh thì liên hệ với trại cải tạo bên đó."
"Vâng... ạ!"
Hai học viên hoảng hốt gật đầu, vội vã rời làm báo cáo.
Chờ hai rời , Cố Tiểu Khê mới dùng kim châm cứu kích thích cho Cố Tân Lệ tỉnh .
Vừa thấy Cố Tiểu Khê, Cố Tân Lệ liền òa nức nở.
"Cố Tiểu Khê, em cứu chị với... Chị c.h.ế.t! Chị thật sự c.h.ế.t !"
Cố Tiểu Khê hừ nhẹ một tiếng: "Chị cải tạo thôi mà, cùng lắm thì vất vả chút, ai g.i.ế.c chị chứ?"
"Thật mà, thật sự g.i.ế.c chị! Cố Tiểu Khê, nếu chị trốn thì c.h.ế.t ! Em cứu chị với... Sau chị lời em hết, gì cũng ."
Cố Tân Lệ đến nước mắt nước mũi tèm lem, trông thực sự t.h.ả.m thương, cũng thực sự sợ hãi.
"Nói , rốt cuộc là chuyện gì? Sao chị chạy tới Trường Quân đội Tây Ninh?" Cố Tiểu Khê trầm giọng hỏi.
Cố Tân Lệ hít mũi, c.ắ.n răng : "Là ông nội chị g.i.ế.c chị, ông căn bản c.h.ế.t! Thật đấy, Cố Tiểu Khê, em đừng nghĩ chị điên, chị thật sự thấy ông , ông còn sống, sống nữa."
Cố Tiểu Khê ngẩn một chút: "Chị gặp một trông y hệt ông cụ Cố ?"