Sau khoảnh khắc định mệnh ở chợ, Sở Vị quyết tâm  để Sở Việt Xuyên rời xa . Người phụ nữ cưu mang  thấy Sở Việt Xuyên   ý kiến gì khi  bé cứ bám dính lấy , nên bà cũng đành chịu. Bà  với  rằng  bé  câm điếc,   gia đình, lạc đường. Sở Việt Xuyên  , ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp,   chỉ khẽ gật đầu,   gì thêm.
Sở Vị dùng hết sức lực nhỏ bé của , níu chặt lấy vạt áo Sở Việt Xuyên. Anh  ,  theo đó. Anh bán hàng rong ở ,   lặng lẽ bên cạnh. Anh sửa xe đạp ở góc phố,   tò mò quan sát từng động tác của . Cậu bé   , nhưng đôi mắt to tròn, đen láy luôn dõi theo , như thể  khắc ghi  cử chỉ của   tâm trí.
Sở Việt Xuyên ban đầu  vẻ  khó chịu với cái đuôi nhỏ bé . Anh vốn quen sống một , trầm lặng và ít giao tiếp. Việc  một đứa trẻ câm điếc cứ lẽo đẽo theo  khiến  cảm thấy  chút gò bó.    đôi mắt đầy tin cậy và sự kiên trì của Sở Vị,    nỡ xua đuổi.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Sở Việt Xuyên đang   mái hiên cũ kỹ, vá  một chiếc ô rách nát. Sở Vị  co ro bên cạnh, chiếc áo mỏng dính nước mưa. Anh thở dài, cởi chiếc áo khoác ngoài của , khoác lên   bé. Chiếc áo to sụ, mùi mồ hôi và đất, nhưng  ấm áp lạ thường, như vòng tay che chở của . Sở Vị ngẩng đầu  , đôi mắt chứa chan  ơn.
Ký ức kiếp  ùa về. Những ngày đầu  nhặt  về,  cũng từng làm . Chăm sóc  từ những điều nhỏ nhặt nhất, kiên nhẫn và tận tâm. Giờ đây,  thứ  lặp , nhưng ở một bối cảnh khác, với một trái tim tràn đầy hy vọng mới.
Sở Việt Xuyên   nhiều, nhưng hành động của   thể hiện tất cả. Anh mua cho  một chiếc bánh bao nóng hổi khi thấy  đói. Anh xoa đầu  khi thấy  lấm lem bùn đất. Anh lặng lẽ dõi theo  khi   chơi một  với những viên sỏi. Dần dần, ánh mắt khó gần của  dành cho Sở Vị bắt đầu mềm mại hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-ve-ben-anh/chuong-3-bam-dinh-lay-nguoi-cha-nuoi-tuong-lai.html.]
Một , Sở Việt Xuyên đang  chuyển hàng cho  ,  băng qua một con đường đất lầy lội. Chiếc xe đạp chất đầy hàng hóa nặng trĩu,   dắt bộ vất vả. Sở Vị  theo , chân bé xíu lấm lem bùn. Bỗng nhiên, một chiếc xe tải chạy ngang qua, b.ắ.n lên một vũng bùn lớn. Sở Vị  gần đó, chắc chắn sẽ  bùn b.ắ.n đầy .
Ngay lập tức, Sở Việt Xuyên nhanh nhẹn   , dùng lưng  che chắn cho Sở Vị. Cả   dính đầy bùn đất đen sì, nhưng  bé vẫn sạch sẽ  tì vết. Anh    , khẽ nhíu mày. Sở Vị  bộ dạng lấm lem của , cảm thấy  ấm lòng  xót xa. Kiếp ,  cũng  luôn bảo vệ  như . Kiếp ,  sẽ  để   hy sinh vì  nữa.
Từ ngày đó, Sở Vị càng quyết tâm hơn. Cậu bắt đầu suy nghĩ về cách giúp đỡ Sở Việt Xuyên. Với ký ức của một  từng trải và kiến thức y học,    nhiều cách để kiếm sống  hơn, để tránh  những vết xe đổ của kiếp . Cậu sẽ  để   lao lực đến kiệt quệ,  để   chịu đựng những tổn thương thể chất và tinh thần.
Sở Việt Xuyên dần quen với sự  mặt của Sở Vị. Anh bắt đầu đưa  về căn nhà trọ nhỏ bé của . Căn phòng chật chội, đồ đạc cũ kỹ nhưng gọn gàng. Cậu bé câm điếc   , nhưng sự hiện diện của   mang đến một luồng khí ấm áp lạ lùng cho cuộc sống vốn cô độc của .
Anh bắt đầu dạy  một  ký hiệu đơn giản để giao tiếp. Những nét vẽ nguệch ngoạc  đất, những cử chỉ tay vụng về, dần dần trở thành cầu nối giữa hai . Sở Vị cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Anh vẫn , vẫn kiên nhẫn, vẫn dịu dàng, vẫn là "cha nuôi" của .   ,  sẽ  để  chỉ là  cha nuôi đơn thuần. Cậu    một cuộc đời khác, một cuộc đời trọn vẹn hơn, và  sẽ là  mang đến điều đó.
________________________________________