Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Tiểu Tổ Tông Của Tổng Tài Bá Đạo Cố Chấp - Chương 127: Hứa Trầm Đình không sợ lạnh, ha ha
Cập nhật lúc: 2025-11-12 18:13:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nằm mơ thấy cái gì ?”
Phó Bạc Quân nở nụ nhẹ nhàng Hứa Trầm Đình, chuyện trong mơ đều hết, bạn nhỏ của liền mơ thấy thật, thì chính là tài tiên tri ?
Phó Bạc Quân tự suy nghĩ những điều mà thì cảm thấy buồn , làm thể chuyện như chứ?
“Em mơ thấy .”
Hứa Trầm Đình Phó Bạc Quân, vô cùng nghiêm túc, khi suy nghĩ một lúc thì thêm: “Thấy năm mà mười bốn tuổi.”
Ý nơi khóe miệng của của Phó Bạc Quân cứng đờ một chút, tin nổi Hứa Trầm Đình, chẳng lẽ nhớ thật ?
Anh mong chờ bạn nhỏ sẽ nhớ , thật sự là nhớ ?
“ mà em phân biệt là em đang mơ đó là những chuyện mà em từng trải qua cả.”
Hứa Trầm Đình tỏ vẻ , nhẹ nhàng lắc đầu.
mà chuyện Phó Bạc Quân mất trí nhớ cho nên mới quên mất một chuyện lẽ là sự thật.
“Hứa Lập Dân với em rằng khi mà em qua đời thì em sốt cao mãi giảm, đưa đến bệnh viện cấp cứu, khi tỉnh thì đúng là em quên một chuyện.”
Hứa Trầm Đình nhớ những lời mà Hứa Lập Dân nãy mới với , khi qua đời, sốt cao mãi khỏi, cũng chính là thời điểm mà Phó Bạc Quân :
“Năm em cũng bảy tuổi.”
Cho nên, trong trí nhớ của từ khi bé đến giờ hình như đúng là xuất hiện qua hình bóng của Phó Bạc Quân.
Bây giờ mới , là xuất hiện, mà là do quên mất.
“Em thử một chút , cho thử xem nào.”
Giọng của Phó Bạc Quân vẻ kích động, nhưng mà giấu giếm , cố làm vẻ bình tĩnh kéo Hứa Trầm Đình xuống cùng chuyện.
“Em mơ thấy là em đang ở trong xe, bên ngoài bầu trời tuyết đang rơi nhiều, em đang ghé đầu lên cửa sổ để tuyết.”
Hứa Trầm Đình về phía , con ngươi nhàn nhạt, nhớ những hình ảnh mà tối qua mơ , nhẹ nhàng kể :
“Em thấy bên ven đường một trai nhỏ, mặc một chiếc áo lông rộng màu đỏ, tóc, chiếc áo lông của trai đó rơi một tầng tuyết dày .”
“Em thấy thì bảo cho tài xế dừng xe, đó mở cửa chạy xuống xe, đến mặt trai đó.”
Hứa Trầm Đình về phía Phó Bạc Quân, giống như là đang xuyên qua khuôn mặt của Phó Bạc Quân lúc thấy dáng vẻ của Phó Bạc Quân lúc mười bốn tuổi .
“Trên hàng lông mi dài của trai đó cũng đọng một tầng băng tuyết trong suốt mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn của lạnh đến đỏ hồng cả lên, môi thì tím bầm , thể thì đang ngừng phát run.”
Hứa Trầm Đình dùng tay chạm nhẹ lông mi của Phó Bạc Quân, đó là gò má và môi, giọng đang vô cùng đau lòng: “Anh đang cực kỳ lạnh.”
Phó Bạc Quân nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hứa Trầm Đình đặt lòng bàn tay .”
Hứa Trầm Đình thấy hai bàn tay của hai họ đang nắm lấy , tay của Phó Bạc Quân đang run run giống hệt như lúc đó .
“Em hỏi ...”
Phó Bạc Quân Hứa Trầm Đình, giọng của Hứa Trầm Đình cùng với giọng của bé bảy tuổi trong trí nhớ của hợp làm một, bên tai còn vang lên âm thanh của bé hồi đó hỏi : “Anh, lạnh ?”
Anh vẫn còn nhớ ngày đó, Dư Thu Sương bắt ép mặc chiếc áo lông màu đỏ đó, đó đưa đến nhà họ Phó để chúc tết.
Anh Phó Vân Quốc nhốt ở ngoài cửa cho , nhưng mà Dư Thu Sương giống như là thấy , chỉ vui vẻ lấy lòng đàn ông gọi là bố của đó, chỉ lấy lòng của tất cả trong nhà họ Phó thôi.
Khi cửa nhà họ Phó đóng , thấy mấy đứa trẻ nhà họ Phó ở bên cửa sổ đang nhạo .
Lúc đấy cảm thấy vô cùng tức giận, hai tay nắm chặt thành hình quả đấm, một chữ cũng hề .
Anh hề yên ở cửa để xem sắc mặt của bọn họ, đầu rời khỏi đó mà hề do dự.
Anh cả, cứ thẳng theo dọc đường xe chạy thôi, cũng rốt cuộc thì bao lâu nữa, Phó Bạc Quân chỉ nhớ lúc đó tuyết rơi lớn, cũng cảm thấy lạnh, cả lạnh cóng hết cả lên , lúc đó giống như một cái xác đang vất vưởng ở dọc đường .
Sau đó một chiếc xe dừng ở bên cạnh .
Anh dừng , chút cứng ngắc khi về phía chiếc xe.
Cửa xe mở , một bé trông vẻ mập mạp đáng yêu nhảy xuống từ xe, cả mặc một bộ đồ màu đỏ thật dày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-to-tong-cua-tong-tai-ba-dao-co-chap/chuong-127-hua-tram-dinh-khong-so-lanh-ha-ha.html.]
Khuôn mặt nhỏ nhắn như khắc tạc, trắng trẻo như bánh bao hấp, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, mặc quần áo cũng vẻ đắt tiền, một cái là một chủ của gia đình tiền nào đó.
Cậu bé đó lắc lư đến mặt , giống như một con búp bê lật đật .
Giọng trong trẻo của bé đó hỏi : “Anh, lạnh ?”
Phó Bạc Quân lúc đó ngây , từ nhỏ đến lớn ai quan tâm lạnh cả? Cũng ai hỏi hết?
“Nếu lạnh thì em sẽ cho khăn quàng của em, như thì sẽ lạnh nữa.”
Phó Bạc Quân bé đó vụng về tháo chiếc khăn đang quàng cổ xuống, khi tháo khăn thì gió rét thổi đến làm cho bé lạnh chịu mà rụt cổ .
“Anh, cúi xuống .”
Phó Bạc Quân cũng tại lúc đó lời như , ngoan ngoãn cúi đầu xuống, mặc kệ cho bé đó làm gì thì làm.
Cho đến khi chiếc khăn quàng cổ mang đến ấm cho một ít thì tinh thần của Phó Bạc Quân mới tỉnh táo , giọng run run, cúi đầu một câu: “Cảm ơn.”
Từ xe úc bước xuống một phụ nữ khí chất vô cùng cao sang, thanh toát, đến bên cạnh bé.
“Mẹ, con cho cái khăn quàng mà đưa cho con , sẽ tức giận con chứ!” Trầm Đình bé nhỏ đầu sang , hai mắt mở to, hỏi.
Phó Bạc Quân lo lắng rằng bé sẽ nạt, cho nên định dùng đôi tay sắp tuyết làm lạnh đến đông cứng để tháo khăn quàng xuống, nhưng mà phụ nữ đó nhẹ nhàng về phía bé, đó khen ngợi:
“Mẹ sẽ tức giận , Đình Đình của thật là giỏi, Đình Đình lạnh ?”
“Đình Đình là đàn ông, Đình Đình sợ lạnh, ha ha ...”
Trầm Đình bé nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu lên thật to, nhưng mà cuối cùng nhịn nên hắt xì một cái, chảy cả nước mũi, đó đưa tay xoa xoa lỗ mũi của .
Người phụ nữ nhẹ nhàng một tiếng, đó dùng tay sửa cổ áo cho Hứa Trầm Đình, tránh để gió lạnh thổi cảm lạnh.
Khi mà phụ nữ về phía , Phó Bạc Quân cứng đơ cả , sợ sẽ mắng là làm hại con trai của bà lạnh.
mà...
Người phụ nữ chỉ nhẹ nhàng sờ lên đầu , trong mắt bà tràn đầy đau lòng, : “Mặc ít như , làm con ở chỗ một thế? Sẽ lạnh c.h.ế.t mất!”
“Bố con ? Con bỏ nhà một ?”
Phó Bạc Quân nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Người phụ nữ đem chiếc khăn choàng vai bằng lông phủ thêm lên Phó Bạc Quân: “Một ở bên ngoài sẽ nguy hiểm đấy, ?”
“Mẹ, chúng đưa về nhà !” Vừa , Trầm Đình bé nhỏ kéo tay lên xe.
“Anh, cái cho , cho tay ấm áp hơn.”
Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!
Hứa Trầm Đình còn lấy cho một củ khoai mới nướng xong, nhét trong tay , nghiêm túc giới thiệu với : “Cái cũng thể dùng để ăn nữa, ăn ngon, ngọt đó.”
Hứa Trầm Đình l.i.ế.m miệng một cái, mặt cứ luôn chằm chằm củ khoai nướng, đó đưa cho .
“Cho em ăn đấy.” Phó Bạc Quân trả củ khoai nướng cho Hứa Trầm Đình.
Hứa Trầm Đình kiên định lắc đầu liên tục: “Em ăn , cho ủ ấm tay đấy.”
Rõ ràng là thèm ăn đến mức nước miếng cũng sắp chảy , còn mạnh miệng ăn.
Phó Bạc Quân bẻ củ khoai nướng thành hai nửa, đưa cho Hứa Trầm Đình một nửa: “Anh dùng một nửa ủ tay là , nửa cho em ăn .”
Hứa Trầm Đình do dự một chút, đó tay Phó Bạc Quân còn một nửa mới vui vẻ , há miệng cắn một miếng thật to.
“Ha ha ha... Nóng.”
Hứa Trầm Đình cắn một cái, nhưng mà bởi vì quá nóng nên há miệng thổi thổi, còn quên nhắc nhở : “Trước khi ăn nhớ thổi nhé.”
“Anh , bắt nạt ?”
“Anh, cần sợ, trong sách , đối với những thứ làm đau thì cuối cùng sẽ chỉ khiến cho mạnh mẽ hơn, chỉ cần mạnh mẽ thì sẽ còn nào dám đến bắt nạt nữa.”
Lúc đó, Phó Bạc Quân vì những lời , vì bé mà cảm thấy đáy lòng gợn sóng, trong thâm tâm nổi lên một trận rung động cưỡng .
Lúc trong lòng âm thầm hạ một quyết định.