‘Cốc cốc’ Cửa phòng gõ, Hứa Trầm Đình cẩn thận ló đầu trong phòng.
Phó Bạc Quân buông di động xuống về hướng của phòng, chỉ thấy hứa Trầm Đình đang ló đầu trong, khó hiểu .
“Trước tiên nhắm mắt , em cái cho xem.”
Hứa Trầm Đình ở phía cánh cửa yêu cầu Phó Bạc Quân.
Phó bạc Quân lười biếng dựa lên ghế, ánh mắt thâm thúy đánh giá Hứa Trầm Đình, suy nghĩ.
Thần bí như ?
Chỉ lộ một cái đầu, cái gì thể cho xem ?
Nếu như trắng …
Phó Bạc Quân cong khóe miệng ‘’, chậm chạp nhắm mắt .
“Em bảo mở mắt thì ở mắt nha!”
Hứa Trầm Đình vẫn chịu , yên tâm lắm còn cố ý thêm, còn bày bộ dáng hung giữ uy h.i.ế.p : “Nếu em ấn xuống đất.”
Phó Bạc Quân nhắm mắt , thấp giọng một tiếng, ấn xuống đất, nghĩ nhiều !
Sau đó Phó bạc Quân âm thanh cửa đóng, tiếng bước chân chậm rãi đến gần, cuối cùng dừng ở mặt .
“Anh chuẩn xong ?”
Hứa Trầm Đình hỏi nữa, dường
như đang báo một cái gì đó.
“Ừm.” Phó Bạc Quân ừm nhẹ một tiếng.
“Mở to mắt !”
Nghe lời của Hứa Trầm Đình, mí mắt Phó Bạc Quân giật giật, chậm rãi mở to mắt, thì thấy Hứa Trầm Đình đang ôm một hộp quà mặt .
“Tèn ten ten~”
Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!
Hứa Trầm Đình đưa quà cho Phó Bạc Quân như là đang dâng một lễ vật, còn phát tiếng.
Phó Bạc Quân trầm mặc, hiện rõ sự thất vọng khuôn mặt.
“A? Anh thất vọng cái gì? Không quà?”
Hứa Trầm Đình khó mà tin , phản ứng của Phó Bạc Quân thật sự khác với những gì tưởng tượng .
Anh còn trong hộp đựng quà gì mà thất vọng ?
Chẳng lẽ mắt là tia X quang, thấy trong hộp đựng cái gì ?
Không thể như !
“Muốn”
Phó Bạc Quân gật đầu .
Rõ là như , nhưng cảm nhận sự hào hứng khi nhận quà cho lắm.
Hứa Trầm Đình càng nghĩ càng thấy Phó Bạc Quân kỳ quái, : “Anh suy nghĩ cái gì ?”
“Em lừa !”
Vừa dứt lời, thì Phó Bạc Quân nhịn mà lên án.
Hứa Trầm Đình:??
“Em làm gì?” Hứa Trầm Đình lên án thể hiểu , chuẩn cho một bất ngờ ? “Em làm gì mà chỉ lộ đầu hả?”
Phó Bạc Quân cho rằng chính sẽ nghĩ nhiều, tuyệt đối là vấn đề của Hứa Trầm Đình, đúng chính là vấn đề của em .
“Em ôm quà a, lộ thì thừa, sẽ thấy em cầm cái gì ?”
Hứa Trầm Đình cảm thấy việc gì cả nha!
“Ồ”
Phó Bạc Quân trở nên trầm xuống, tiểu ngoan ngoãn nhà cũng gì sai.
“Vậy nghĩ ?”
Hứa Trầm Đình Phó Bạc Quân, thật sự tò mò Phó Bạc Quân hiểu sai, thế nhưng làm tổn thương đến như !
Môi Phó Bạc Quân mím chặt, rõ ràng là .
Hứa Trầm Đình ghế, làm nũng với Phó Bạc Quân: “Nói ,
chừng sẽ chuẩn cho nha.”
Quả nhiên, nhưng câu tác dụng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-to-tong-cua-tong-tai-ba-dao-co-chap/chuong-116-pho-bac-quan-anh-gioi-lam-a-khong-nghi-toi-anh-con-muon-choi-nhu-the-nay.html.]
Phó Bạc Quân Hứa Trầm Đình, rõ
ràng trong lòng lung lay, nhưng vẫn còn do dự.
“Nếu thì sẽ nha, nghĩ .”
Hứa Trầm Đình thầm bên tai Phó Bạc Quân, tin đến thế mà Phó Bạc Quân còn động lòng.
Vẻ mặt Phó Bạc Quân trở nên ngưng trọng, suy nghĩ về chuyện .
Nếu , về chừng còn thể , xác suất cao.
Nếu , thật sự .
“Khụ khụ.”
Phó Bạc Quân hắng giọng giả vờ , nhưng ánh mắt vẫn chút né tránh, Hứa Trầm Đình:
“Tôi cho rằng em chuẩn bất ngờ cho là …”
Là cái gì?
Hứa Trầm Đình nhịn mà hồi hộp theo, tò mò xem Phó Bạc Quân rốt cuộc quà gì.
Nói chừng, về thể thỏa mãn .
“Tôi cho rằng em chuẩn bất ngờ cho là cosplay mèo, thỏ, …”
Càng đến cuối âm thanh của Phó Bạc Quân càng nhỏ, những từ trọng điểm, tiểu ngoan ngoãn hẳn là rõ !
Phụt!
Hứa Trầm Đình phụt tiếng, thật sự ngờ tới bình thường ưu nhã như , thể nghĩ cái :
“Phó Bạc Quân, giỏi lắm a, nghĩ tới còn chơi như thế !”
“Không , thừa nhận là chơi như , nhưng mà chỉ là .”
Phó Bạc Quân phủ nhận, giống như thừa nhận, về Hứa Trầm Đình, ánh mắt chút chờ mong cùng ai oán:
“ cơ hội a!”
“Về , thể ?” Thấy Hứa Trầm Đình trả lời , Phó Bạc Quân hỏi.
"Nói như thế nào nhỉ, thể chúng là tâm đầu ý hợp.”
Trong mắt Hứa Trầm Đình lộ ánh sáng, biểu tình mặt mang theo kinh ngạc, nhẹ nhàng vỗ vỗ hộp quà mà chuẩn :
“Món quà em chuẩn cho cùng với ước của giống y đúc, mau mở xem!”
Chẳng lẽ, ước nhanh như thực hiện?
Tâm tình kích động, tay run rẩy mà mở món quà, xé từng lớp giấy gói quà một, đem gói quà mở .
Thẳng đến khi thấy món quà trong hộp, biểu tình vui vẻ của Phó Bạc Quân lập tức sụp đổ.
Trong nháy mắt nên cái gì cho đúng.
Cuối cùng vẫn nhịn mà hỏi một câu: “Em kêu cái với mong của giống như đúc?”
“Không thể là giống như đúc, chỉ thể một chút liên quan, cảm thấy thế nào?” Hứa Trầm Đình gật gật đầu, kiêu ngạo .
“ những lời em cũng tán đồng.”
Phó Bạc Quân cạn lời, chuyện với Hứa Trầm Đình thêm một câu nào nữa, đây chính là mạch suy nghĩ đúng chỗ a!
Vốn dĩ nghĩ tới món quà cũng khác xa, nhưng thật sự thể nghĩ tới đến cả mạch suy nghĩ của cùng Hứa Trầm Đình cùng với .
“Anh thích ? Đây chính là món quà em đặc biệt chuẩn cho lâu, tốn nhiều công sức với làm nó, thế giới chỉ mỗi một cái, cho dù khác cũng , ?”
Hứa Trầm Đình thực sự mong chờ Phó Bạc Quân sẽ thích món quà , món quà thật sự nha.
Những khác chắc chắn !
Phó bạc Quân mặt vô biểu tình ở trong lòng chửi thầm: Ai thể thích nổi khi vợ đưa cho sách gì mà >??
Hơn nữa chính là quyển sách Hứa Trầm Đình tự , bên trong còn cả ảnh minh họa, còn cố ý in ấn đóng thành sách.
Xác thực dụng tâm, cảm nhận .
“Tôi thích, nhưng mà…”
Ý khẳng định, nhưng mà Phó bạc Quân suy nghĩ của riêng : “Tiểu ngoan ngoãn, hứa với là cần sách nữa, ?”
“Em đây một tài năng chỗ để thể hiện, phát huy hết tất cả ở sách, thì làm bây giờ?”
Hứa Trầm Đình cảm thấy quá mức ưu tú mà cảm thấy buồn rầu, nhất định làm cho xem!
Phó Bạc Quân ăn chay, vẫn bản lĩnh tâm tư xa của Hứa Trầm Đình.
“Cũng cho em phát huy, nếu thể , hy vọng hơn là em thể một quyển…”