Phó Minh Viễn nhíu chặt mày, gương mặt bắt đầu chất chứa sự tức giận.
“Chiêu Chiêu, chuyện hôn nhân đại sự trò đùa. Đơn đăng ký kết hôn nộp lên , hủy bỏ hôn ước gì cơ? Em rốt cuộc đang gì , cưới chính là em.”
Tôi đưa cho Phó Minh Viễn bậc thang mà chịu bước xuống.
Tôi ngại rõ ràng hơn nữa.
“Nhân lúc thứ còn kịp, cuộc hôn nhân sai lầm chỉ điều , mà cũng điều .”
Tôi hiểu, tại Phó Minh Viễn cảm thấy việc cưới là một ân huệ to lớn dành cho .
Những khúc mắc tình cảm éo le giữa và Lý Nhã Như, kiếp giấu kín.
Lúc đó cũng tin đồn nọ, nhưng Phó Minh Viễn giải thích rằng đối phương là bạn học cũ thời quân trường, chỉ quan tâm một chút.
Sau đó hai quả nhiên còn qua nữa.
Hơn nữa, chẳng bao lâu Lý Nhã Như quen một kỹ sư qua mai mối, cùng nước ngoài định cư.
Thế là chỉ coi đây là một chuyện vặt, bận tâm, ngọt ngào bận rộn chuẩn đám cưới.
Ai ngờ.
Chuyện vặt trở thành viên đạn găm thẳng tim bốn mươi năm.
Khi Phó Minh Viễn qua đời vì bệnh tật, chúng tổ chức kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới lâu.
Những đến viếng đều cảm thán chúng đồng cam cộng khổ, ân ái suốt đời.
Kể cả chính cũng nghĩ như .
Cho đến khi sắp xếp di vật, phát hiện cả một chồng thư ngả vàng giấu trong ngăn tủ sách của Phó Minh Viễn.
Ngày ghi thư bắt đầu từ năm 1981, kéo dài gần bốn mươi năm, dài bằng cả cuộc hôn nhân của .
“Nhã Như, hôm nay Đoàn Văn công tổ chức buổi biểu diễn, tiếc là tìm thấy dấu vết em sân khấu.”
“Nhã Như, Lão Chu , em sống ở Sydney , cháu trai cũng đời, thật mừng.”
“Nhã Như, hôm qua mơ thấy Hoa đỗ quyên nở rộ ngọn đồi quân trường...”
Chữ từ nét bút mạnh mẽ đến run rẩy, lá thư cuối cùng do con trai chúng :
“Dì Lý, cha mất sáng nay, ông dặn con rắc một phần tro cốt của ông lên ngọn đồi quân trường, nơi hai yêu ... Ông , kiếp ông với dì...”
Thì .
Lý Nhã Như chỉ là bạn học cũ thời quân trường, mà còn là bạn gái lúc đó của .
Đáng tiếc là khi nghiệp, hai điều đến những nơi khác nên đành chia tay.
Sau , ông nội , một lão quân y, cứu cha một mạng, hai gia đình mới tác hợp cho và Phó Minh Viễn.
Nào ngờ Lý Nhã Như đột nhiên điều đến quân khu nơi Phó Minh Viễn đóng quân.
Trong thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-thap-nien-80-buong-tay/chuong-2.html.]
Tôi thấy Phó Minh Viễn kìm nén và khổ sở vì tình cảm thể tự chủ thế nào khi gặp Lý Nhã Như.
Người đàn ông chung giường với bốn mươi năm, thề linh cữu ông nội sẽ đối xử với , sớm để hồn phách của vĩnh viễn ở mùa xuân gặp Lý Nhã Như.
Và đứa con trai do chính tay nuôi nấng, rơi nước mắt vì “tình yêu bi tráng” .
Thằng bé rằng cha vì báo ân mới chịu tủi nhục cả đời, lén lút lưng , làm theo di nguyện của cha để tưởng niệm mối tình thành .
Tôi nắm chặt những lá thư đó, tay run ngừng.
Thế giới sụp đổ mắt , tất cả những gì tưởng là kiên cố hóa thành tro bụi.
Nỗi đau đó giống như lưỡi d.a.o cùn róc thịt, từng chút từng chút một lăng trì linh hồn .
May mắn !
May mắn trọng sinh thời điểm thứ vẫn còn kịp.
Đời .
Tôi tuyệt đối sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân “bố thí” .
Và cũng tuyệt đối sinh cái lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m chính , đứa con trai cảm động vì tình yêu của khác .
Nói đến nước .
Tôi nghĩ Phó Minh Viễn sẽ thở phào nhẹ nhõm.
phản ứng của ngoài dự đoán của .
Cổ họng nuốt nước bọt kịch liệt vài cái, vô thức siết chặt đũa buông, giơ tay cởi cúc áo sơ mi ở cổ, nhưng run rẩy kiểm soát .
Đây là phản ứng căng thẳng điển hình, thấy nhiều trường hợp như ở khoa cấp cứu.
Tôi khó hiểu .
Rõ ràng như ý nguyện là , tại phản ứng như thế?
Trong lá thư cho Lý Nhã Như, nhưng bao giờ gửi , mô tả chiều hôm nay như : "Nhìn thấy giọt nước mắt của em, tim như d.a.o cắt."
Chiều nay Phó Minh Viễn hẹn Lý Nhã Như gặp mặt.
Người mệnh danh là "Chim sơn ca của quân khu", bóng râm rủ của cây liễu, vòng eo mảnh khảnh, đôi mắt đẫm lệ kể lể.
Nghe Phó Minh Viễn khó khăn quyết định thực hiện hôn ước với , nước mắt cô rơi xuống, nhưng vẫn cố gắng gượng :
“A Viễn, em hiểu mà, là trọng tình nghĩa, em hiểu cho .”
Anh thấy đôi vai run rẩy và chiếc cằm kiêu ngạo ngẩng lên của cô , n.g.ự.c như dây thép siết chặt.
Trên đường về, chiếc xe jeep xóc nảy dữ dội, tay nắm chặt chiếc mũ quân đội vẫn run. Anh đau khổ vì vĩnh viễn mất yêu, cảm thấy hổ vì sự nhẹ nhõm thầm kín .
Anh nghĩ, cứ như , phong ấn mãi mãi sự rung động đó trong ký ức, quãng đời còn sẽ đối xử với cháu gái của ân nhân cứu mạng.
Thế nhưng, khi mang tâm trạng gần như bi tráng để hỏi về ngày cưới, thấy :
“Phó Minh Viễn, hủy hôn, lấy nữa.”