Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-10-06 05:22:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Nguyễn thoáng buông lỏng, thấy buồn cảm động. Nàng dọa Tiêu Thiều sợ hãi , khẽ mắng một tiếng: “Nói nhảm!”

Mọi chuyện rốt cuộc cũng an định. Tiêu Thiều luôn túc trực canh giữ bên cạnh Tưởng Nguyễn, hai hài tử cũng yên giấc ngủ say bên nàng, dáng vẻ hệt như một gia đình hòa thuận, viên mãn. Đại Sơn theo Tưởng Tín Chi bước , thấy cảnh , bước chân chợt khựng . Y kẻ ngu, từng thấy qua vẻ mặt Tưởng Nguyễn như bao giờ, hề phòng , sự cởi mở toát từ tận nội tâm, nhất định là bởi vì vị nam nhân .

Cẩm Nhị vỗ vai Đại Sơn, : “Huynh , chúng ngoài . Thiếu phu nhân và Thiếu chủ của chúng lâu gặp, nên để gian riêng tư cho hai họ nhé.”

Tưởng Tín Chi cũng theo đó mà rời khỏi phòng. Chỉ cần Tưởng Nguyễn bình an, lòng yên . Dù hiện tại thăm nàng và hai cháu nhỏ, nhưng thể trạng Tưởng Nguyễn còn yếu, cần Tiêu Thiều cận kề chăm sóc hơn cả. Huống hồ, mấy ngày qua, cũng tận mắt chứng kiến Tiêu Thiều tự giày vò chính . Hắn khẽ thở dài, xoay , đóng cửa phòng mới lặng lẽ bước .

Tề Phong lúc đang sức giải thích mối quan hệ thực sự giữa Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều cho dân làng Thanh Bình . Khi mới đến, y cảm thấy thái độ của dân làng phần khó hiểu, mới rõ nguyên do là lời dối của Tưởng Nguyễn. Tề Phong quả thực thể lý giải nổi vì Tưởng Nguyễn như , khi Tiêu Thiều xong sẽ cảm xúc gì. Dân làng vốn còn bán tín bán nghi về phận của họ, song, khi Quế tẩu bước và kể những cử chỉ ân cần của Tiêu Thiều trong phòng, nhiều thiếu phụ trẻ tuổi cảm động đến rơi lệ. Khi tận mắt chứng kiến Tiêu Thiều màng thứ, tận tụy chăm sóc Tưởng Nguyễn chu đáo, sự hoài nghi trong lòng họ đều tan biến hết.

Lưu Manh Manh vẫn còn ôm một nỗi tức giận, nàng ngờ Tưởng Nguyễn lừa gạt , càng ngờ trượng phu khôi ngô chẳng những kẻ mà còn đối xử với Tưởng Nguyễn đến thế. Tuy nhiên, khi thấy Đại Sơn thất hồn lạc phách, nàng thấy bình thường trở . Tưởng Nguyễn một phu quân tuấn hết mực quan tâm như , chắc chắn sẽ bao giờ để mắt tới Đại Sơn.

Tưởng Nguyễn hồi phục nhanh hơn cô tưởng, bởi vì nơi đây quả thực lợi cho việc tĩnh dưỡng, nên nàng thêm một thời gian nữa. Cho đến một tháng , nàng mới chuẩn cáo từ. Vào ngày chia ly, Tưởng Nguyễn tiến đến Quế tẩu cùng Đại Sơn, Tiểu Sơn, cất lời: “Ban đầu lừa gạt . Dẫu tình thế bắt buộc, nhưng vẫn xin . Trong suốt thời gian qua, nhờ cưu mang, Tưởng Nguyễn vô cùng cảm kích.”

Tiêu Thiều tiếp lời nàng: “Ngày nếu chuyện cần giúp đỡ, cứ việc mở lời.”

Nhìn thấy dáng vẻ phu xướng phụ tùy hòa hợp của đôi phu thê, trong lòng Đại Sơn khỏi thoáng chút chua xót. Y yêu thích Tưởng Nguyễn đến nhường nào, tuy nhiên y cũng hiểu, tình cảm giữa Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều vô cùng khăng khít, chỗ cho ngoài xen , huống hồ y lấy tư cách gì để tranh đoạt. Mặc dù lý trí mách bảo như , thiếu niên vẫn kìm : “Sau cô nương... nếu bất kỳ khó khăn gì, đều thể trở về nơi đây.”

Chữ “Cô” dĩ nhiên là chỉ Tưởng Nguyễn, sắc mặt Tiêu Thiều lập tức tối sầm , chỉ lạnh lùng thốt một câu: “Nàng sẽ .” Sau đó, dứt khoát : “Cáo từ.” Đoạn, xoay , kéo Tưởng Nguyễn rời . Tưởng Nguyễn lườm một cái, vội vàng từ biệt Đại Sơn và Quế tẩu, mới cùng Tiêu Thiều nhanh chóng khỏi. Đoàn một quãng xa, Đại Sơn vẫn còn đó dõi mắt theo. Quế tẩu thở dài, thầm nghĩ đứa con trai ngốc nghếch của , sợ rằng phen sẽ đau lòng một thời gian dài đây.

Sau khi rời khỏi chốn núi rừng, Tưởng Nguyễn xe ngựa hồi kinh. Trong xe, nàng ôm con tựa lòng Tiêu Thiều, thấy sắc mặt vẫn còn nguôi ngoai, bèn hỏi: “Từ lúc nào mà để bụng những chuyện nhỏ nhặt như thế ?”

Tiêu Thiều im lặng đáp. Tưởng Nguyễn bật , bế bé con tới mặt : “Huynh vẫn chịu đặt tên cho con đấy.”

Sắc mặt Tiêu Thiều lúc mới thoáng hòa hoãn đôi chút, đáp: “Minh Sênh, Nam Tự.”

“Ồ? Minh Sênh khởi thu phong. Nhai nam lục thụ xuân nhiêu nhứ. Tên quả thực êm tai. Hóa sớm nghĩ xong .” Tưởng Nguyễn trách yêu: “Vì giấu , nghĩ xong cũng ? mà, cái nào là tên ca ca, cái nào là tên ?”

“Đều cả. Chờ chúng lớn lên, tự chúng sẽ chọn lấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-461.html.]

Tin tức Tưởng Nguyễn bình an trở kinh thành lan truyền khắp kinh đô ngay trong ngày hôm . Tưởng Nguyễn vốn là Hoằng An quận chúa, nay cận của Hoàng đế, tiểu thiếu gia và tiểu thư nhỏ mới sinh của Cẩm Anh Vương phủ dĩ nhiên hoan nghênh nhiệt liệt. Khi Tưởng Nguyễn trở về Vương phủ, từ Triệu Quang, Triệu Cẩn, Văn Phi Phi, cho đến Tưởng Tín Chi, chỉ cần là chút giao tình với nàng đều tề tựu. Đây chính là chuyện trọng đại nhất hiện giờ, lời chúc mừng tới tấp dành cho cặp song sinh nam nữ. Lâm quản gia toe toét ngớt, còn Lộ Châu, Liên Kiều, Thiên Trúc cũng yên lòng, ngày ngày đều rạng rỡ hớn hở.

Sự vui mừng chỉ bởi tin hỷ , mà còn vì cuộc tạo phản của Tuyên Ly giờ đây thất bại .

Việc thoạt lấy làm lạ, nhưng nếu xét theo hướng khác, còn gì khó hiểu. Mặc dù đội ngũ của Tuyên Ly đông đảo, nhưng phân tán ở những địa phương xa xôi, gần kinh thành. Trong khi đó, thế lực của Tuyên Phái chỉ ở quân quyền, mà còn can thiệp sâu nhiều phương diện khác, ví như giới thương hộ. Bởi , trong khi của Tuyên Ly còn đang đau đầu về vấn đề lương thảo binh mã, thì Hoàng đế dễ dàng giải quyết vấn đề quân lương.

Những kẻ theo Tuyên Ly vốn chẳng một đám tử trung, thỉnh thoảng cũng kẻ lưng quy hàng. Thế lực của Tuyên Ly càng ngày càng thu hẹp, của Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi, vì mối quan hệ với Tưởng Nguyễn, mà trở nên hung hãn hơn bao giờ hết. Cứ như , việc tóm gọn bộ của Tuyên Ly, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bởi lẽ hiện giờ sức khỏe Tưởng Nguyễn vẫn bình phục, còn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, Hoàng đế Tuyên Phái bận rộn với sự vụ triều chính, tạm thời thể xuất cung đến thăm nàng. Hai lâu gặp mặt. Sự trở về của Tưởng Nguyễn gây chấn động mạnh trong kinh thành, ai nấy đều khi nàng bắt , nhờ nghĩa hiệp cứu giúp, những bảo tính mạng mà còn sinh hạ cặp song sinh. Mọi rối rít tán dương Tưởng Nguyễn phúc lớn mạng lớn, hảo báo. Cẩm Anh Vương phủ vốn mang tiếng loạn thần tặc tử, nhưng qua thời gian đối đầu với nghịch tặc, bách tính đổi cái đối với họ.

Thoáng cái qua ba tháng. Trong suốt ba tháng , thế lực loạn đảng tại kinh thành dần lắng xuống. Tàn dư Nam Cương cùng phe cánh của Tuyên Ly phân tán khắp nơi, như tên b.ắ.n hết lực, chỉ còn cố gắng giãy giụa trong vô vọng. Tuy nhiên, đến tận giờ khắc , Kỳ Mạn và Tuyên Ly vẫn lộ diện.

Tưởng Nguyễn đang ở trong phòng dỗ hai bảo bối. Ca ca tên Minh Sênh, tên Nam Tự. Hai Tiêu Minh Sênh, Tiêu Nam Tự cuối cùng cũng thoát khỏi hình dáng trẻ sơ sinh, trở nên ngọc tuyết khả ái. Ca ca mang nét minh diễm giống Tưởng Nguyễn, đôi mắt long lanh đầy cảm xúc, nhưng tính cách giống Tiêu Thiều như đúc: khuôn mặt đáng yêu nhưng chẳng hề thích , dáng một tiểu tử nhỏ tuổi vẻ lạnh lùng. Muội giống Tiêu Thiều nhiều hơn, là một bé gái ngọt ngào, hễ thấy ai là giơ tay đòi bế. Tiêu Thiều càng yêu thích con gái, ngày nào cũng ôm ấp, đối với tiểu tử cứng đầu thì quá nhiệt tình. Cảnh tượng Tưởng Nguyễn quen thuộc nhất chính là hai cha con, một lớn một nhỏ, giường trừng mắt , khiến nàng nào cũng bật .

Mãi đến tối mới dỗ hai đứa nhỏ ngủ say, thấy Tiêu Thiều trở về, Tưởng Nguyễn dậy kịp cất lời dồn góc tường, môi lập tức áp xuống.

“Hài tử…” Tưởng Nguyễn nhắc nhở.

“Đừng để ý.” Giọng Tiêu Thiều mang chút hờn dỗi. “Nàng chỉ lo lắng cho hài tử thôi.”

“Chàng lớn đến chừng nào mà còn so đo với con cái?” Tưởng Nguyễn bật , đẩy nhẹ . “Ngày mai là tiệc , cũng chuẩn .”

Bây giờ hai tiểu bảo bối chính là cục cưng trong mắt , tiệc đầy tháng dĩ nhiên làm, bằng Lâm quản gia sẽ thôi lải nhải. Thật , tiệc lố ngày, kéo dài đến tận bây giờ, chỉ vì quá nhiều biến cố xảy . Tiêu Thiều một điểm đáng quý, đó là từ khi Tưởng Nguyễn trở , ngày nào cũng sát cánh bên cạnh nàng. Tưởng Nguyễn bảo cần cứ kề cận mãi, nhưng Tiêu Thiều vẫn luôn trông nom rời. Nghĩ đến những chuyện trải qua, Tưởng Nguyễn cũng tiện thêm điều gì.

Sáng hôm , Tưởng Nguyễn bế Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự . Lâm quản gia nay là triều thần, nhưng khi phủ tự nhiên dùng cả hai phận triều thần và quản gia để chào đón khách khứa. Ông hết mực thương yêu hai tiểu bảo bối trong phủ, chu đáo hơn cả Tiêu Thiều – làm cha ruột. Ông tự đặt thợ may Nam Phong Uyển làm hai bộ tiểu y, một màu hồng phấn, một màu lam. Không cố ý , ông đưa màu hồng phấn cho Minh Sênh, màu lam cho Nam Tự. Nam Tự quả thực hiểu chuyện, mặc y phục nào cũng vui tươi hớn hở. Còn Minh Sênh nghiêm mặt, dù khoác lên bộ đồ màu hồng phấn đáng yêu bụ bẫm, Tưởng Nguyễn vẫn cảm thấy cứ như đang thấy bản thu nhỏ của Tiêu Thiều, bởi lẽ tiểu thế tử đang trong lòng nàng rõ ràng là vô cùng khó chịu.

Lúc Tiêu Thiều tới gần, Minh Sênh chẳng thèm để ý đến . Nam Tự đưa đôi tay nhỏ xinh đòi cha bế, Tiêu Thiều tự nhiên ôm lấy ngay. Minh Sênh liếc cha , đầu Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn hiểu ý, liền bế Minh Sênh lên. Tiểu tử chu môi, đôi môi mềm mại thơm mùi sữa ngây thơ hôn lên môi Tưởng Nguyễn. Tiêu Thiều nghiêng đầu thấy, liền ném cho Minh Sênh một ánh lạnh nhạt. Đầu Minh Sênh rụt , đó như chuyện gì xảy , mặt , làm bộ hề thấy ánh mắt cảnh cáo của cha ruột.

Đã quá quen cảnh hai cha con nhà đối chọi , Tưởng Nguyễn nhún vai, : “Chúng ngoài xem thử, chốc lát nữa tân khách sẽ tới đông.”

Tiêu Thiều bế Nam Tự cùng Tưởng Nguyễn bước Chính sảnh. Quả thật, những vị khách nóng lòng chờ đợi sẵn. Tiểu thế tử và tiểu thư nhỏ phủ Cẩm Anh vương làm tiệc trăm ngày, dĩ nhiên sẽ gây náo động khắp kinh thành. Ai ai cũng mối quan hệ giữa đương kim Thánh thượng và Tưởng Nguyễn vô cùng mật thiết, lấy lòng hai bảo bối , chính là gián tiếp lấy lòng Hoàng đế. Quà cáp cứ thế đưa tới phủ Cẩm Anh vương nườm nượp, Lâm quản gia vuốt cằm, buồn rầu nhiều lễ vật quý giá như thế cất giữ ở cho hết.

Loading...