Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-10-06 05:21:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tỳ nữ câm lập tức đầu , ánh mắt ngờ vực nàng, nên hành xử thế nào cho . Tưởng Nguyễn dịu giọng hỏi: “Ngươi định tìm đại phu ?”
Tỳ nữ câm gật đầu xác nhận.
“Không cần mời đại phu.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt. “Ta tin lang y nơi . Ngươi lui , nấu ăn hãy cẩn thận hơn một chút.” Dĩ nhiên thể để đại phu tới, nếu lỡ phát hiện hỉ mạch, chuyện sẽ tan vỡ. Nàng tỳ nữ câm quá gan , chẳng rõ giả vờ , Tưởng Nguyễn đành tạm thời lừa gạt liệu tính .
Tỳ nữ câm kinh ngạc há hốc miệng, Tưởng Nguyễn nhíu mày quát khẽ: “Còn mau lui !” Lúc nàng mới vội vã rời . Sau khi tỳ nữ câm khuất, Tưởng Nguyễn xoa trán, trong lòng thầm nhủ cứ tiếp tục như . tình thế bên ngoài , nàng . Mấy ngày nay nàng luôn giam cầm trong phòng, mặc dù thể ngoài, nhưng mỗi ngày bên cửa sổ ngắm , ít nhiều cũng thu chút manh mối.
Nơi đây cảnh trí thanh u, hiếm thấy dấu chân . Thức ăn cung cấp vô cùng thanh đạm, nếu Tưởng Nguyễn sai tỳ nữ câm nấu thịt cá cho chó con, e rằng bàn ăn cũng chẳng chút đồ mặn nào. Việc ngẫu nhiên, vài lúc hoàng hôn, Tưởng Nguyễn mơ hồ thấy tiếng chuông chùa. Nàng suy đoán, nơi lẽ là một ngôi miếu, tọa lạc sâu trong núi, chốn hoang vu hẻo lánh, hương khói vượng, nhân thưa thớt. Chúng dám giấu nàng ở nơi , quả thực là lớn mật, song nghĩ , khó trách ngoài thể tìm tung tích nàng.
Tưởng Nguyễn rõ nơi cách kinh thành bao xa, nhưng nếu giờ khắc trốn thoát là điều thể. Dưới sự canh phòng nghiêm mật, việc nàng bỏ trốn chỉ là vọng tưởng hão huyền, huống chi làm xong chuyện chạy cũng thượng sách. Khi nào Tuyên Ly hành động, chỉ khi Tuyên Ly tay, việc đó mới thể tiến hành thuận lợi. Tưởng Nguyễn đưa tay cầm lấy con d.a.o nhỏ, gạch thêm một nét lên đầu giường. Nơi chi chít những đường gạch, đánh dấu những ngày nàng giam lỏng. Tính đến nay qua mấy chục ngày, nàng thầm nghĩ, hẳn Tuyên Ly bắt đầu hành động .
…
Đêm , thời tiết kinh thành vốn đẽ đột nhiên biến đổi. Khi đêm xuống, gió lớn chợt nổi lên, mây đen ùn ùn kéo tới, chỉ trong khoảnh khắc, những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống. Người đường vội vã tìm nơi trú mưa, tựa như khí mùa xuân đột ngột về. Càng về khuya, mưa càng lúc càng lớn, cái lạnh cũng trở nên khác thường.
Trong Hoàng cung, đại điện cô tịch, khói trầm hương lượn lờ màu xanh biếc. Dường như các cung nhân quá quen với bầu khí ngột ngạt , ai nấy đều lặng lẽ làm công việc của . Tại tẩm cung của Hoàng đế, chiếc long sàng rộng lớn, nam nhân đó. Dù khoác cẩm y hoa lệ đến , cũng chẳng thể che giấu tử khí bao phủ khuôn mặt .
Một bàn tay cầm khăn, cẩn thận lau vầng trán trơ trọi mồ hôi của Hoàng đế. Bàn tay nhỏ trắng nõn vô ngần, móng tay sơn đỏ kiều diễm, tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân. Khiến thấy lập tức liên tưởng đến nhành hoa xuân, mềm mại như thể nhỏ nước, đối lập với gương mặt u tối, gầy gò chỉ còn da bọc xương, già nua tiều tụy của Hoàng đế. Xinh và xí, trẻ trung và già yếu tạo thành một sự đối lập gay gắt, qua một loại mỹ cảm khó tả.
Cô gái dung mạo tựa hoa đào , ngón út co , siết chặt chiếc khăn lụa trong lòng bàn tay. Nàng đầy hứng thú quan sát nam nhân giường, vẻ mặt chăm chú, cứ như đang chiêm ngưỡng một trò tiêu khiển vô cùng thú vị. Hồi lâu, cô gái nghiêng đầu, "Phụt" một tiếng bật khẽ, thong thả cất lời. “Bệ hạ, quả thực thảm hại vô cùng.”
Người ai khác, chính là Đổng Doanh Nhi. Các cung nhân canh giữ bên ngoài lui sang một bên, giờ đây chỉ còn tiểu Trần tử, , giờ nên gọi là Trần công công. Nghe thấy lời Đổng Doanh Nhi thốt , Trần công công hề biểu lộ cảm xúc, chỉ im lặng đó, tựa như một vô hình.
Đổng Doanh Nhi chống cằm, Hoàng đế long sàng. Nam nhân từng là chủ nhân thiên hạ, một lời quyết định sinh tử của vạn . Chính vì mà nàng nhập cung, cũng từng thấy dáng vẻ uy phong hiên ngang của . Song dù là chân long thiên tử thì ? Đến ngày hôm nay, chẳng cũng chỉ là một phế nhân liệt giường, thể nhúc nhích, mặc cho xẻ thịt đấy thôi? Kể cả là nàng , cũng thể tùy ý tay đoạt sinh mệnh của vị Thiên tử .
“Từng ân nghĩa một ngày phu thê, giờ đây ngẫm , quả thật chút nỡ xuống tay.” Đổng Doanh Nhi khẽ.
“Nương nương hãy mau chóng lên,” Trần công công khuôn mặt hề đổi, thúc giục. “Tạp gia còn trở về bẩm báo với chủ tử.”
Đổng Doanh Nhi , trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, đoạn nàng chợt : “Trần công công quá mức nóng lòng . Không cần vội vã, tóm sẽ để ngươi đến đây uổng công.” Nói đoạn, nàng lấy một chiếc lọ nhỏ từ trong tay áo, mở nắp lọ, đưa sát mũi Hoàng đế mà đảo qua đảo —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-422.html.]
Cơ thể Hoàng đế khẽ giật , một lúc lâu , ông mới từ từ mở mắt.
“Bệ hạ tỉnh ư?” Đổng Doanh Nhi khe khẽ hỏi.
Hoàng đế run rẩy, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, trừng mắt Đổng Doanh Nhi mà quát: “Ngươi dám hãm hại trẫm?” Mặc dù ông đang cực độ phẫn nộ, nhưng cổ họng dường như nghẽn , chỉ thể phát âm thanh khàn đục. Nếu lắng tai kỹ, căn bản thể nào rõ lời ông đang .
Đổng Doanh Nhi nhẹ, cúi xích gần Hoàng đế, vẻ cẩn thận lắng lời ông . Nghe xong, nàng liền đáp: “Bệ hạ thế thì oan cho quá. Không thần hại ngươi, mà là do đứa con trai ngoan của ngươi đó.”
Nàng cố ý rốt cuộc là đứa con trai nào, lập tức thấy Hoàng đế giận dữ đến đỏ mặt. Loại trạng thái phẫn nộ , đối với một bệnh nhân sắp hấp hối, chỉ khiến đó càng thêm suy kiệt. Đổng Doanh Nhi thấy tình cảnh , càng cảm thấy khoái trá hơn, thậm chí còn khiêu khích: “Không bằng Bệ hạ hãy thử đoán xem, rốt cuộc là vị Hoàng tử nào?”
Hoàng đế trợn mắt giận dữ nàng , cổ họng chỉ phát những tiếng ư ử đứt quãng, miễn cưỡng thốt lên : “Có ai ! Có ai !”
“Bệ hạ còn gọi ai tới hầu?” Đổng Doanh Nhi khẽ nhếch môi. “Bệ hạ lâm bệnh lâu, e rằng rõ tình hình bên ngoài . Giờ đây, ngày nào Bệ hạ cũng trông cậy thần kề cận chăm sóc, bên cạnh căn bản còn một ai thể cậy nhờ. Ngày ngày thần tận tụy hết lòng chăm sóc Bệ hạ như , mà Người vẫn còn ý định gọi những kẻ khác, thật sự khiến thần vô cùng đau lòng.”
“Yêu phụ… Đồ yêu phụ!” Hoàng đế chỉ thể gằn những từ ngữ tối thiểu như .
“Ta là yêu phụ? Có lẽ là . Chẳng qua, Bệ hạ ngay cả một ả yêu phụ như còn bằng.” Đổng Doanh Nhi vươn tay chạm nhẹ lên má Hoàng đế. “Ánh mắt của Bệ hạ là đang trông chờ ai đó đến cứu giúp ? Là ai? Là Lý công công chăng? E rằng Bệ hạ , khi Người lâm bệnh mấy ngày, Lý công công vì quá ưu sầu mà tự vẫn. Chà chà, xác ném xuống giếng khô, lúc tìm thấy thì chẳng còn hình hài nhân dạng nữa .”
Giọng Đổng Doanh Nhi vẫn nhẹ nhàng, bình thản, khiến mắt Hoàng đế lập tức mở to, run rẩy nàng cố sức thốt lên. “Là ngươi…”
“Thần mà,” Đổng Doanh Nhi giả vờ oán trách. “Thần nào khả năng kinh thiên động địa như . Kẻ bản lĩnh đời, hiển nhiên chỉ con trai ngoan hiền của Bệ hạ mà thôi. Bệ hạ đoán , đó là vị Điện hạ nào chăng?”
Hoàng đế cứng họng, chỉ còn trừng mắt Đổng Doanh Nhi, ánh mắt khủng khiếp tột độ. Nếu lâm trọng bệnh, sức khỏe suy kiệt liệt giường, e rằng xé xác nuốt tươi Đổng Doanh Nhi. Ông lúc chẳng khác nào một con cá sắp cạn nước, con ngươi dường như lồi khỏi hốc mắt.
“Bệ hạ , thần cũng dám nhiều lời nữa. Dù thần cũng chỉ lòng .” Đổng Doanh Nhi khanh khách, đó dặn dò Trần công công. “Mau bưng thuốc tới. Chén thuốc cuối cùng của Bệ hạ, thần nhất định đích hầu hạ Người dùng.”
Hoàng đế , cơ thịt mặt giật giật, khàn giọng hỏi : “Ngươi định làm gì…”
“Dĩ nhiên là đút Bệ hạ uống thuốc,” Đổng Doanh Nhi giả bộ kinh ngạc. “Thần nghĩ tình nghĩa phu thê giữa và Bệ hạ sâu đậm, nên hôm nay mới cố ý để Bệ hạ tỉnh táo một khắc, để khi dùng hết chén thuốc , Bệ hạ thể tiêu d.a.o giải thoát. Tuệ Giác đại sư từng đúng, nhân sinh vô vàn thống khổ, yêu hận phân tranh, chỉ khi siêu thoát khỏi trần thế, mới thể đạt đến đại cảnh giới. Thần đây là tâm ý lo nghĩ cho Bệ hạ đấy thôi. Vậy Bệ hạ nên ban thưởng cho thần ?”
Nàng đầy thích thú, giọng điệu như đang làm nũng. Thế nhưng trong từng câu chữ, sát khí cùng ý đồ hành thích đế vương chẳng hề che giấu. Hoàng đế cố sức vùng vẫy dậy, dùng hết tàn lực hét to: “Càn rỡ! Hộ giá!…” Giọng ông quá đỗi yếu ớt, căn bản thể truyền bên ngoài. Cơ thể bất động, còn thể làm gì đây? Giờ đây, làm d.a.o thớt, là cá thịt, chỉ đành mặc cho đối phương định đoạt.
“Bệ hạ xin đừng phí sức kêu gào. Người giữ gìn sức khỏe, trông thật khó coi. Thái hậu nương nương sớm an giấc. Giờ đây trời tối, từ đến nay Bệ hạ luôn do thần đích kề cận. Nay duyên phận tận, thần cũng xin bày tỏ rõ ràng, tránh cho Bệ hạ vướng bận.” Nàng thẳng mắt Hoàng đế, gằn giọng từng chữ. “Bản thánh chỉ của Bệ hạ, vị Điện hạ sớm lấy , hiển nhiên tiêu hủy. Cho nên, ý định của Bệ hạ e rằng thể toại nguyện. Hắn còn dặn xin Bệ hạ cứ yên tâm, sẽ đường đường chính chính lên vị trí , cai trị Đại Cẩm thật . Bệ hạ cứ thanh thản .”