Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 392
Cập nhật lúc: 2025-10-06 00:31:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sớm hôm , Tưởng Nguyễn dậy trễ hơn thường lệ. Các hầu trong Tướng quân phủ Lý thị căn dặn, ai dám đánh thức nàng. Đến khi Tưởng Nguyễn tỉnh giấc, sắc trời sáng choang. Bên cạnh còn bóng dáng Tiêu Thiều, căn phòng sạch sẽ tinh tươm, cứ như đêm qua hề phát sinh chuyện gì. Nàng từ từ nhỏm dậy, cảm thấy đau nhức chết, bờ vai trắng ngần mơ hồ lộ những vết đỏ mờ ám. Tưởng Nguyễn im lặng một hồi, mấy chục ngày gặp Tiêu Thiều, làm việc càng lúc càng thô bạo, cường thế, đúng thật là ý vị thâm trường của tiểu biệt thắng tân hôn.
Tưởng Nguyễn gọi Liên Kiều và Lộ Châu hầu hạ rửa mặt chải đầu. Lúc Liên Kiều chải tóc cho nàng, vẻ mặt chút lúng túng. Tưởng Nguyễn thấy thế, liền hỏi: “Sao ?”
“Thiếu phu nhân nên y phục khác ạ.” Liên Kiều mặt đỏ bừng, ánh mắt thẳng cổ Tưởng Nguyễn. Thấy Tưởng Nguyễn còn đang ngơ ngác, nàng cắm đầu lấy một chiếc gương đồng tới, để Tưởng Nguyễn tự . Chỉ thấy chiếc cổ trắng ngần là từng vết đỏ đậm nhạt, hết sức mập mờ, khiến liên tưởng đến sự hoan ái mãnh liệt. Tưởng Nguyễn sửng sốt, thầm mắng Tiêu Thiều một trận tơi bời trong lòng. Lúc mới bảo Lộ Châu lấy xiêm y cổ để che những dấu vết đỏ .
Lộ Châu cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thấy mặc dù nàng vẻ trách cứ nhưng hề tức giận. Nàng thầm nghĩ, Cẩm Anh Vương đêm qua tới thăm hẳn là khiến Thiếu phu nhân đổi tâm tình, ít nhất sự lạnh nhạt mặt vơi bớt nhiều. Ước chừng hai phu thê hòa hảo như lúc ban đầu, ngăn cách tiêu trừ, đây tất nhiên là việc thể hơn. Lộ Châu thật lòng vui mừng cho Tưởng Nguyễn, để ý đối diện với cái chằm chằm của nàng. Lộ Châu ngẩn , dè dặt hỏi: “Thiếu phu nhân, việc gì cần nô tỳ làm ạ?”
Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Không gì.” Đêm qua Tiêu Thiều xác nhận phỏng đoán của nàng. Cẩm Nhị quả thật chỉ gặp một màn kịch sắp đặt tinh vi. Tuy nhiên, vở kịch Tiêu Thiều , , Cẩm Nhị , nhưng Lộ Châu gì cả. Lộ Châu đối với Cẩm Nhị là tình cảm gì, cuộc sống và tình cảm của khác thể quyết định . Cho nên bất luận chuyện giải quyết thế nào, vẫn xem bản Cẩm Nhị và Lộ Châu lựa chọn . Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, đoạn Thiên Trúc dặn dò: “Mau thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng trở về Vương phủ.”
“Về phủ?” Thiên Trúc kinh ngạc. Mặc dù đêm qua hai nhất định hòa hảo, nhưng đột nhiên trở về Vương phủ là vì lý do gì? Tưởng Nguyễn chỉ điềm tĩnh : “Không cả, hành động bất ngờ mới là nhất.” Dứt lời, nàng dậy bước ngoài : “Ta với Tổ phụ Tổ mẫu một tiếng.”
Lý thị Tưởng Nguyễn đột ngột về thì kinh ngạc, mười mấy ngày qua, Triệu gia vì sự mặt của Tưởng Nguyễn mà đều vui mừng. Mặc dù tính cách Tưởng Nguyễn quá nồng hậu, nhưng nàng khéo léo đối nhân xử thế. Kiếp ở trong cung học ít kinh nghiệm từ Tuyên Ly, nay đối với Triệu gia thiện ý với thì nàng càng chân tâm đối đãi. Triệu gia sớm coi nàng như thành viên trong nhà. Nàng đột nhiên , tạm đến những khác, Lý thị tất nhiên đành lòng. Tưởng Nguyễn chỉ Tiêu Thiều tới thúc giục, Lý thị đương nhiên thể ngăn cản. Tình cảm phu thê mới cưới , thể để nàng ngày ngày ở nhà . Kẻo khiến tình cảm phu thê lạnh nhạt. Thế nên Lý thị :
“Đã như , cũng tiện giữ . Đợi chút nữa cho quản gia chuẩn chút lễ vật, mang theo biếu Tiêu Thiều. A Nguyễn, thường xuyên về phủ Tướng quân thăm nom. Nơi vĩnh viễn là nhà của con, tổ mẫu luôn mong con trở về.”
Tưởng Nguyễn đồng ý, kết quả chờ khi thấy xe ngựa phủ Tướng quân chuẩn thì kinh ngạc đến ngây . Xe ngựa phía chất đống lễ vật, gần như thứ thể nghĩ tới Lý thị đều sắp xếp hết lên xe. Đồ trưởng bối ban tặng nào dám chối từ, thể trả . Tưởng Nguyễn dở dở , nhiều đồ như , giống đáp lễ, mà giống dọn nhà hơn.
Thiên Trúc do dự: “Thiếu phu nhân, đoàn xe sẽ chậm.”
Hai chiếc xe ngựa, một chiếc Tưởng Nguyễn , một chiếc dùng để chở quà. Vì xe chở quà , xe ngựa của Tưởng Nguyễn sẽ chậm . Vốn phủ Tướng quân cách phủ Cẩm Anh vương quá xa, nhưng chặng đường về vì thế mà tốn thời gian hơn gấp mấy .
Liên Kiều nghĩ cách : “Không bằng Thiếu phu nhân , xe chở quà thì cứ từ từ theo . Ban ngày ban mặt, sẽ kẻ nào dám cướp xe .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-392.html.]
Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Không , chậm rãi cũng về tới.” Mấy ngày nay ở phủ Tướng quân, nàng âm thầm quan sát gửi thư cho Tuyên Phái như lúc ở Vương phủ, vì tin tức cũng tụt khá nhiều. Bất đồng với Tiêu Thiều, Tiêu Thiều lợi dụng Cẩm y vệ thu thập tình báo, Tưởng Nguyễn dùng mắt , dựa cuộc sống thường ngày mà chắt lọc những sự dị thường thể phát sinh.
Lúc tới đường cái, chợt bên ngoài xe ngựa truyền tới một tiếng nữ tử trong trẻo: “Dám hỏi đây là xe ngựa của Hoằng An quận chúa đấy ư?”
Tưởng Nguyễn trong xe, xe ngừng . Thiên Trúc dẫn đầu nhảy xuống, bên ngoài hỏi: “Là phương nào?”
Người ngoài chỉ là một cô nương trẻ tuổi ăn mặc như nha . Từ vải vóc thể gia cảnh bất phàm. Nha ngờ một nữ tử mặt mày lạnh lùng như thế từ bên trong nhảy , mở miệng khách khí hỏi là ai, dọa sợ hết hồn. Giây nàng lấy bình tĩnh, đang định mở lời, một giọng dịu dàng từ bên cạnh truyền tới: “Là , nha của vô lễ, lẽ mạo phạm đến Quận chúa, xin Quận chúa thứ . Vừa thấy xe ngựa của phủ Tướng quân, đoán hẳn Quận chúa bên trong, nên mới đường đột lên tiếng chào hỏi.”
Lời mười phần thiết, tựa như đang đối mặt với cố nhân. Một lát , màn xe vén lên, Tưởng Nguyễn từ bên trong . Thiên Trúc bên Tưởng Nguyễn, cô gái mặt. Nữ nhân ai khác, chính là tiểu thư Diêu gia, Diêu Niệm Niệm.
Tưởng Nguyễn cũng : “Thật trùng hợp, ngờ sẽ gặp Diêu tiểu thư ở đây, quả nhiên là hữu duyên.”
Diêu Niệm Niệm cũng gật đầu : “ . Niệm Niệm đột ngột tiến lên quấy rầy, ngờ quá đỗi đường đột thất lễ, thật sự thiếu suy xét. Chẳng qua nghĩ rằng từng mấy cơ duyên với Vương gia, nên nghĩ cũng nên chào hỏi mới .”
Lộ Châu ở bên trong thế thì cau mày. Diêu Niệm Niệm từng câu từng chữ đều treo Tiêu Thiều miệng là ý gì? Từng lời đều khiến Tưởng Nguyễn hiểu lầm. Lộ Châu khó nén nổi sự lo lắng, lòng thầm nghĩ khó khăn lắm đêm qua Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều mới tháo gỡ hết hiềm khích lúc , hôm nay Diêu Niệm Niệm lập tức tới quấy rối, tâm tư thật sự đáng hận. Liên Kiều kéo Lộ Châu , tránh cho nàng nhất thời mất lý trí xông . Dẫu Liên Kiều cũng điềm tĩnh hơn chút, nhưng dù , cũng chẳng ưa nổi những lời Diêu Niệm Niệm .
Ai ngờ Tưởng Nguyễn căn bản tiếp lời Diêu Niệm Niệm, mặt vẫn nở nụ mỉm, ung dung : “Nhắc đến, còn chuyện mời Diêu tiểu thư hỗ trợ.”
Thần sắc Diêu Niệm Niệm đổi, ngay đó đáp: “Nếu thể giúp Quận chúa, tất nhiên sẽ lực ứng phó.”
“Sắp đến đại thọ của ngoại tổ mẫu , định thêu một bức Thiên thủ Quan Âm để tặng . Có điều hình thêu Quan Âm thể thiếu ngọc trân châu. Ta Gia Lâm Nam Hải sản xuất đá mặt trăng, dùng để mài thành ngọc châu là rực rỡ và xinh nhất. gần đây cửa hàng trong kinh thành thiếu hụt loại ngọc châu . Nay Diêu đại nhân là Tân Hải Tổng đốc, lúc tới Nam Hải thể giúp mang về một ít ? Ta tất nhiên sẽ hậu tạ sâu dày.”
Trong xe ngựa, Lộ Châu và Liên Kiều đều nghi hoặc, rốt cuộc Tưởng Nguyễn định thêu Thiên Thủ Quan Âm từ lúc nào. Có lẽ Diêu Niệm Niệm cũng ngờ Tưởng Nguyễn chẳng hề hồi đáp lời , ngược còn đưa lời thỉnh cầu khó lường như . Diêu Tổng đốc là Tân Hải Tổng đốc, phần lớn thời gian trấn thủ Nam Hải. Khi còn bé Diêu Niệm Niệm từng cư ngụ ở Nam Hải, khi trưởng thành mới đưa về kinh thành. Chuyện nhỏ đương nhiên làm khó nàng. Diêu Niệm Niệm : “Không cần cảm ơn, nếu giao hảo với Vương gia, dĩ nhiên cũng là bằng hữu của Quận chúa. Việc bằng hữu ủy thác, lẽ nào giúp? Sau khi về sẽ thỉnh cầu phụ một tiếng.”