Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:17:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Thiều dĩ nhiên hề mở lời, Tưởng Nguyễn cũng chẳng ý định đuổi khách. Lâm quản gia thì vô cùng vui mừng, càng nhiều càng chứng tỏ vương phủ nhân khí vượng thịnh. Ông mừng rỡ nên lén Tưởng Nguyễn lặng lẽ thêm vô món sơn hào hải vị trân quý, cuối cùng còn rút tiền riêng của để chi trả. Dẫu , tiền riêng trong tay hầu vương phủ luôn dư dả, là Đại quản gia, ông dĩ nhiên để ý chút tiền bạc . Chẳng qua, khi Mạc Thông thấy thức ăn thịnh soạn, liền cảm thán cất lời: “Ta thấy món ăn của Ngự thiện phòng làm cũng chỉ đến mức thôi. Tam ca quả thực quá kiêu sa dâm dật !”
“Quả là xa hoa lãng phí!” Hạ Thanh gật gù tán thành, liều mạng nhét thức ăn miệng.
Mạc Thông thấy thì khinh thường : “Huynh chú ý tới phép tắc ăn uống của chút . Dù gì chúng cũng xuất cùng một sư môn, cũng là một nhân vật tiếng, cớ ăn uống thô lỗ như kẻ nhà quê hả?”
“Ngươi thì hiểu gì?” Hạ Thanh vốn tính phóng khoáng câu nệ, cau mày đáp: “Phàm thiên hạ chúng sinh vạn vật, nhất là quy về bản tâm. Cần gì quản mấy quy tắc lễ nghi rườm rà đó? Tất cả đều là hư vọng!”
“Thế dĩ nhiên ——” Mạc Thông nheo mắt Hạ Thanh. Nhắc đến chuyện , Hạ Thanh quả nhiên cứng họng, Mạc Thông cố ý kéo dài giọng, đắc ý gật gù: “Nghe Đại tiểu thư phủ Lâm Trưởng sử là nặng nề sách vở, thư hương môn luôn chú trọng lễ nghi nhất mực.”
“Ngươi, ngươi càn!” Hạ Thanh ngớ , chột đáp: “Lâm tiểu thư nào câu nệ đến mức đó.”
“Ô hô, tin cũng chẳng . Khắp kinh thành đều rõ tính tình Lâm tiểu thư thế nào. Nếu tin, thôi, ngày mai sẽ bảo tam khi gặp Lâm tiểu thư thì giúp một câu. Rằng câu nệ hình thức bên ngoài và lễ nghi, lúc ăn uống chú trọng tự do tùy tính, đúng là tự do tự tại.”
Con tôm chiên giòn trong miệng Hạ Thanh rơi xuống, khó nhọc Tiêu Thiều cầu cứu: “Tam ca…”
Tề Phong nhét thẳng một chiếc bánh bao miệng , mắng: “ là tiểu tử ngốc nghếch.”
Lộ Châu đang gắng sức nặn tuyết ngoài sân, Liên Kiều xổm đất xếp pháo bông, Thiên Trúc khoanh tay . Những trò tiêu khiển của thiếu nữ mà nàng thấy tốn thời gian, nay mang vẻ thú vị khác lạ, khóe miệng Thiên Trúc khẽ nhếch. Người tuyết Lộ Châu nặn trông thật thảm hại, miễn cưỡng nhận hình , nhưng đầu to hơn cả . Nàng đang trề môi than vãn nghỉ ngơi đôi chút thì Cẩm Nhị tới, bật thành tiếng: “Ối, chỉ một cô đơn ?”
“Chuyện của liên quan gì đến ngươi?” Lộ Châu Cẩm Nhị, thái độ như chọc tổ ong. Nhất là gần đây Cẩm Nhị làm nhiệm vụ, liên tục lui tới mấy chốn phong nguyệt, ban đầu nàng còn nghi ngờ, đó tận mắt thấy lừa gạt cô nương đầu bài của thanh lâu, mới quả là tay chơi lão luyện chốn phong nguyệt, khiến Lộ Châu tức giận đau lòng. Vì mấy hôm nay nàng dứt khoát thèm ngó ngàng tới .
Cẩm Nhị sờ mũi, thật sự rõ chọc giận vị cô nương từ lúc nào. Thấy Lộ Châu xong thì phớt lờ , chăm chú nặn tuyết, chợt thấy chột . Nghĩ ngợi giây lát, bèn xổm xuống bên cạnh Lộ Châu, giúp nàng đắp tuyết. Lộ Châu hề châm chọc như , chỉ cúi đầu im lặng làm việc. Cẩm Nhị cảm thấy kỳ lạ, bỗng thấy mu bàn tay nóng. Hắn sửng sốt, thấy tay xuất hiện một giọt lệ trong suốt, chợt hiểu chuyện. Hắn vội đỡ vai Lộ Châu, xoay nàng về phía . Quả nhiên, bờ vai nàng đang run rẩy. Hắn đưa tay nâng cằm Lộ Châu lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm lệ trào, trông vô cùng đáng thương.
“Cô làm ?” Cẩm Nhị hoảng hốt, vội vã dùng tay áo lau nước mắt cho Lộ Châu, : “Ta sai , thôi nào, cô đừng nữa. Nếu chỗ nào chọc giận cô, chi bằng cô cứ đánh mấy cái , cho cô trút hết giận nhé?”
Cẩm Nhị vốn quen dỗ dành nữ nhân, ngày thường thấy cô nương nào đều thể khiến bật , mà đối diện với Lộ Châu đang nức nở trở nên luống cuống tay chân, lời gì mới đúng.
Lộ Châu xong càng đau lòng hơn, : “Ngươi dỗ làm chi? Trêu chọc làm gì? Mau tìm trong lòng của ngươi , cách xa một chút.”
Cẩm Nhị sững sờ, hiểu “ trong lòng” trong miệng Lộ Châu là ai. Hắn càng thêm sốt ruột, làm Lộ Châu mới chịu ngừng , vội vã thốt lên: “Ta trêu chọc cô từ lúc nào? Đang yên lành tại trở thành kẻ sai ? Thôi cô đừng nữa, cô cứ thế cũng chẳng làm cho .”
Lộ Châu thèm để ý đến , đầu bỏ . Nàng vốn tính thẳng thắn, xuất từ phố phường nên dễ hổ như những cô gái khác, ngây thơ hồn nhiên chút hào khí giang hồ, lớn tiếng : “Hết trêu chọc trêu chọc , quả thật hạng lành gì! Đăng đồ tử! Công tử phong lưu!”
Cuối cùng Cẩm Nhị mới mơ hồ hiểu . Hắn vội vàng đuổi theo, lau nước mắt cho nàng : “Cô cho rõ ràng xem, trêu chọc ai cơ? Tại thành Công tử phong lưu? Ta còn lấy vợ, cô bỗng dưng vô cớ phỉ báng danh dự của , coi chừng chuyện nghiêm trọng đó.”
Lộ Châu trợn mắt , đôi mắt lóng lánh ánh nước, hung dữ : “Cô nương đầu bài Phượng Kiều Lâu, ngươi dám ngươi từng trêu chọc nàng ?” Thấy Cẩm Nhị sững sờ, Lộ Châu giậm chân một cái, nghiêng đầu chạy biến. Cẩm Nhị thất thần trong chốc lát, Thiên Trúc bên cạnh lạnh lùng ném một câu: “Còn mau đuổi theo , kẻo chạy đến tìm đầu bài của nam quán đấy.”
Nhìn bóng lưng Cẩm Nhị chạy , Liên Kiều mừng rỡ khôn xiết, quên mất đang cầm chùm pháo hoa châm lửa. Bất ngờ, cổ tay nàng kéo mạnh một cái, chùm pháo hoa vụt bay lên trời. Nàng mới giật tỉnh táo , tàn tro rơi đất mà thất kinh, bên tai truyền tới tiếng trách mắng trầm thấp của nam tử: “Cẩn thận một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-370.html.]
Liên Kiều ngẩng đầu, Dạ Phong cũng đang nàng. Bốn mắt , cả hai đều giật . Liên Kiều vội rụt tay về, Dạ Phong ho khẽ một tiếng, vờ như gì, đưa mắt chùm pháo hoa trời. Lâm quản gia xách đèn lồng ngang qua, đúng lúc thấy cảnh , nước mắt già nua lập tức tuôn rơi, trực tiếp chắp hai tay nhắm mắt cầu nguyện: “Ông trời mắt, rốt cuộc cũng phù hộ phủ Cẩm Anh Vương nhân khẩu hưng vượng, hoa đào nở rộ vạn dặm.”
“Chẳng đóa hoa đào già lúc nào mới nở nhỉ?” Cẩm Tứ ngậm cọng cỏ, từ đầu tường nhẹ nhàng nhảy xuống, nheo mắt trêu chọc Lâm quản gia.
Mặt già của Lâm quản gia đỏ ửng lên, : “Tiểu nha đầu gì chớ? Thời điểm lão phu vẻ vang nhất kinh thành, bao nhiêu thiếu nữ ném túi hương, hoa tươi, bao giai nhân kín cả bàn ngóng chờ lão phu.”
“Ach xì!” Cẩm Tam hắt một cái, kéo Cẩm Tứ ngoài sân, : “Chuyện cũ rích rưới mà cứ nhắc hoài, chuyện của một lão già tàn tạ thì gì mà .”
“Kẻ nào dám lão phu là lão già lụ khụ?!” Lâm quan gia cất tiếng thanh vang. “Lão phu là mỹ nam tử, mỹ nam tử đấy!”
…
Đêm giao thừa vạn vật muôn màu, kẻ thì hưởng trọn ấm áp, chịu đựng giá lạnh. Chẳng hạn như tại phủ Bát Hoàng tử, dù yến tiệc linh đình, sênh ca diễm vũ, rượu ngon món lạ đầy đủ, nhưng thiếu phần nào khí thái viên mãn. Nam tử ở chủ tọa mỉm ôn hòa tựa gió xuân, tay nâng ly bạch ngọc, cụng chén cùng khách nhân đối diện.
Vị khách đối diện vận y phục màu tro, mũ trùm che khuất quá nửa dung mạo, ai khác chính là Nguyên Xuyên. Gã cạn sạch ly rượu trong tay, thở dài khen ngợi: “Mỹ tửu Đại Cẩm quả nhiên thuần hậu, nhưng rượu tại phủ Điện hạ đây, hương vị càng tuyệt trần.”
“Chỉ là vật ngoài thôi,” Tuyên Ly mỉm đáp, thái độ vô cùng thành khẩn, tựa như đang đối diện với tri kỷ từ thuở nhỏ. “Nếu Các hạ tâm duyệt, nguyện cùng Các hạ chung tay chia sẻ thứ .” (Thứ chỉ là mỹ tửu mặt, mà hàm ý sâu xa hơn, để cả hai tự suy đoán.)
Nguyên Xuyên đặt ly rượu xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, tiếp lời: “Nói đến việc , nay Ngũ Điện hạ quy tiên, Thái tử khó lòng gánh vác đại nghiệp. Sự kiện trọng đại lập Tân Thái tử ắt sẽ đến, đại nghiệp của Điện hạ ở ngay mắt, quả là đáng mừng, chúc tụng một ly mới .” Dứt lời, gã chắp tay, làm thế hành lễ của triều Đại Cẩm.
Tuyên Ly trầm mặc quan sát, ngăn cản, nhưng cũng chẳng đáp lễ. Nụ môi y vẫn bất biến, tựa hồ như chuyện chẳng hề đáng để tâm.
Nguyên Xuyên nheo mắt . Vị nam tử trẻ tuổi hề tầm thường, chí ít sự nhẫn nại thể khinh thường. Nghe những lời khích lệ đó mà mặt y hề lộ vẻ đắc ý, cũng chẳng chút lo lắng, dường như rõ những gì gã sắp sửa thốt . Giao thiệp với thông minh thì cần vòng vo, hơn nữa Nguyên Xuyên cũng định lừa dối, gã : “Chỉ là Nguyên Xuyên mạo cho rằng, trong lòng Điện hạ vẫn còn đôi chút nỗi niềm phiền muộn.”
Tuyên Ly chỉ , đáp lời, thản nhiên Nguyên Xuyên chờ đợi. “Nguyên Xuyên xin mạn phép: Giang sơn Đại Cẩm, vốn dĩ nên thuộc về Điện hạ. Trong các hoàng tử hiện nay, ngoại trừ Điện hạ thì chỉ còn Thập Tam hoàng tử mà thôi. Điện hạ là rồng phượng trong nhân gian, thiên tư kiệt xuất, chuyện vốn thể chối cãi. Dù Thập Tam hoàng tử bắt đầu thế lực, nhưng đó chỉ là thế lực mới nhú, đủ khiến khiếp sợ. Chỉ là…” Gã ngừng một thoáng, giọng vẻ tiếc nuối. “Oái oăm , một Cẩm Anh Vương phủ ngáng đường.”
Đầu ngón tay Tuyên Ly khẽ động đậy, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ cũng Nguyên Xuyên nắm bắt . Gã cong môi : “Cẩm Anh Vương phủ nắm giữ ba trăm nghìn đại quân, căn cơ thâm sâu khó lường. Người đời vẫn thường bảo — — ai Cẩm Y Vệ, đó thiên hạ— — lời xem cũng lý.”
Tuyên Ly thở dài một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử. “Ta từng thử kết giao cùng Cẩm Anh Vương Tiêu Thiều, đáng tiếc bất luận dùng cách nào cũng thể lay động y. Ấy mà hiểu vì lẽ gì, Thập Tam trọng thị, cuối cùng âm thầm tương trợ. E rằng, đó chính là ý trời chăng.”
“Điện hạ lầm .” Nguyên Xuyên đầy vẻ thần bí. “Trên đời vốn dĩ nào cái gọi là ý trời? Thiên cơ thoáng hiện, há chuyện một sớm một chiều thể đổi? Giang sơn vốn dĩ nên thuộc về Điện hạ. Thực tế là, Thập Tam Điện hạ Cẩm Anh Vương coi trọng, mà là Cẩm Anh Vương phi coi trọng.”
“Nguyên Xuyên thể tường tận giải thích cho ?” Tuyên Ly hỏi, khóe môi ẩn chứa nụ thâm thúy.
Nguyên Xuyên cúi đầu, cung kính đáp: “Đương nhiên. Triều đình đại loạn, Thập Tam hoàng tử bảo hộ nghiêm ngặt, khó lòng đụng chạm. Cẩm Anh Vương phủ càng như tường đồng vách sắt, cửa đột phá duy nhất, chỉ thể là Cẩm Anh Vương phi.”
“Ồ?” Tuyên Ly mỉm sâu cay.
“Đối với nữ nhân, nên bắt đầu tấn công từ phương diện tâm lý.” Nguyên Xuyên nhạt.