Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:17:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Các cô nương dõi theo Tiêu Thiều, thấy sánh bước bên Tưởng Nguyễn và còn mật như , lập tức chán nản thất vọng. Hóa nam nhân tuyệt thế thương, nhất thời mạnh ai nấy cáo lui. Tưởng Nguyễn hồn, nhận lấy hoa đăng từ tay Tiêu Thiều, : “Vừa nãy gặp vị tiểu thư Diêu gia.”

Tiêu Thiều cau mày, chẳng ấn tượng gì về vị tiểu thư Diêu gia mà Tưởng Nguyễn nhắc tới. Mãi một lúc mới chợt nhớ , song hiểu lầm ý của nàng, cho rằng nàng đang ghen. Hắn dừng một chút, trầm giọng : “Nàng cần để ý đến những ngoài cuộc đó.” Hắn nắm tay Tưởng Nguyễn, cùng nàng tiến bước.

Hai sánh vai tản bộ phố. Tưởng Nguyễn nay còn là tiểu cô nương thơ dại, tất nhiên sẽ chuyện thấy vật lạ là chỉ trỏ. Còn Tiêu Thiều tính tình trầm , ánh mắt vô cùng sắc bén, chỉ cần là thứ Tưởng Nguyễn liếc lâu hơn một chút, lập tức rút ngân lượng mua ngay do dự. Ngay cả chiếc cổ cầm nàng vô tình liếc mắt, cũng suýt chút mua về. Dẫu , Tiêu Thiều vẫn đưa ngân phiếu, dặn ngày mai gói ghém cẩn thận đưa tới Vương phủ.

Người thường hề phận của hai họ. Tiêu Thiều luôn ăn mặc khiêm tốn, hôm nay Tưởng Nguyễn mặc theo kiểu nữ tử dịu dàng, khác thấy chỉ nghĩ họ là phu thê mới cưới, đang ở giai đoạn ngọt ngào. Trên thực tế cũng sai biệt lắm, chẳng họ chính là phu thê mới cưới ?

Suốt hai kiếp, Tưởng Nguyễn từng khác đối xử chu đáo như . Dù nàng Cẩm Anh Vương phủ dư dả tiền bạc, vẫn khó nén vẻ ngỡ ngàng. Trong lòng nàng thầm nghĩ, khó trách Tiêu Thiều mang danh loạn thần tặc tử mà vẫn cô gái nguyện ý đ.â.m đầu . Nam nhân chỉ tuấn mỹ mà còn chịu chi, cách lấy lòng nữ nhân, chung quả thực sức quyến rũ.

Mãi tận đến khi đêm khuya, phố bắt đầu tản dần thì hai mới về phủ. Lâm quản gia thấy hai trở vội sai bưng chè lên. Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn ăn xong, Lâm quản gia và Liên Kiều Tướng quân phủ đưa đồ lễ tới. Kể từ khi Tưởng Quyền nhốt đại lao, Tướng quân phủ lui tới với Tưởng Nguyễn càng thêm thường xuyên hơn, lẽ cũng Tưởng Nguyễn sợ hiềm nghi, nên bên mặc dù thường xuyên liên lạc, tuy nhiên ngày lễ ngày tết thì vẫn thể thiếu chu . Triệu Quang và Tưởng Tín Chi hợp ý , chỉ cần bàn tới chiến sự là hai ông cháu thể mãi dứt lời. Tưởng Tín Chi còn chẳng thèm hỏi han đến tiến trình tu sửa phủ Hoàng đế ban cho, thời gian là chạy tới Tướng quân phủ.

Tưởng Nguyễn rửa mặt chải đầu xong xuôi, thấy Tiêu Thiều cũng tắm rửa, mặc trung y tựa đầu giường sách. Nàng tiện tay rút sách khỏi tay , bước lên giường, vuốt lọn tóc bên thái dương, cất lời: “Mấy ngày nếu rảnh rỗi, cùng tới Tướng quân phủ một chuyến nhé.”

Tiêu Thiều mấp môi, đáp: “Được.” Nay Phủ Thượng thư biến mất, Tướng quân phủ cũng là nhà nhạc phụ của Tiêu Thiều, tất nhiên .

Tưởng Nguyễn chợt nhớ điều gì đó, : “À đúng , mượn Cẩm Nhị, nhờ giúp điều tra một .”

Tiêu Thiều cau mày, hỏi: “Người nào?”

“Đại di nương của Phủ Thượng thư.” Chậu than hồng trong phòng cháy đỏ rực, song chỉ mặc trung y vẫn chút lạnh, Tưởng Nguyễn bất giác nhích sát lồng n.g.ự.c Tiêu Thiều, coi như lò sưởi ấm áp. Nàng cau mày : “Huynh cũng rõ chuyện ở nơi đó, nay Phủ Thượng thư còn, nhưng vẫn tin tức Đại di nương . Nhiều năm qua, bà ở trong phủ cứ như một vô hình, tranh đoạt, thể bình yên vô sự, luôn cảm thấy hết sức kỳ quái. . . Trên đời chẳng tâm tính lạnh nhạt, màng tranh đấu hơn thua, chẳng qua như thể tồn tại ở Phủ Thượng thư. Tính tình Triệu Mi đơn thuần nên thể sống sót giữa những cuộc minh tranh ám đấu trong phủ, Đại di nương thể bình an vô sự tay Hạ Nghiên, tất thủ đoạn khác. Không vì cớ gì, luôn cảm thấy bà kỳ lạ, lẽ từng trải qua sinh tử như trực giác vô hình với những chuyện thế , bất kể thế nào cũng thể xem nhẹ Đại di nương.”

Tiêu Thiều thấu tâm tư của nàng, kéo chăn đắp kín nàng, trầm ngâm đáp: “Chuyện cứ giao cho xử lý.”

Tưởng Nguyễn thuận theo, tựa đầu n.g.ự.c , : “Còn tiểu thư Diêu gia nữa, hôm nay gặp cứ cảm giác đúng, là cảm giác gì. Luôn cảm thấy chút bất an.”

Tiêu Thiều khẽ động, trong mắt thoáng hiện nụ trêu chọc, Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn nhận thấy ánh mắt dò xét của , : “Huynh đừng tưởng rằng xằng. Khi đó thấy, vả hẳn dù thấy cũng gì.”

“Vậy nàng thế nào?” Tiêu Thiều thấp giọng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-368.html.]

“Trực giác.” Trực giác của nữ nhân vốn khó lý giải, mà nữ nhân luôn tin tưởng trực giác của . Tưởng Nguyễn thể rõ cảm giác của đối với Diêu Niệm Niệm là gì, thế nhưng trong khoảnh khắc ngang qua đó, nụ ý vị thâm thường của Diêu Niệm Niệm thật sự đơn giản. Cuộc gặp mặt khác với ở trường săn, dường như thứ gì đó lặng lẽ đổi.

“A Nguyễn để tâm đến mức , chẳng lẽ là đang ghen?” Gương mặt vốn lạnh lùng của Tiêu Thiều chợt hiện lên nụ tinh quái. Tưởng Nguyễn mặt nóng bừng, giận dỗi thốt lên: “Ta ghen lúc nào chứ, chỉ là. ưm. .” Lời còn kịp thốt hết, môi nàng chặn . Căn phòng bỗng chốc nóng dần lên, tựa như đến cả bông tuyết bám cửa sổ cũng tan chảy.

Cùng lúc đó, trong thiên lao.

Cai ngục khẩy than trong lò sưởi, dù lửa nhưng sự u ám ẩm ướt lạnh lẽo trong thiên lao cũng dễ tản , nhất là trời đông giá rét, càng lạnh đến thấu xương. Ngày cuối năm mà ở nơi quỷ quái , khó tránh khỏi chút oán khí tích tụ. Vài tên cai ngục tụ một góc, bàn bày biện chút rượu và thức ăn, uống say sưa.

Sâu bên trong tiếng nức nở vọng tới, là nức nở, càng giống tiếng chửi rủa đầy oán hận hơn, âm thanh vang vọng khiến bầu khí vốn quỷ dị càng thêm rợn . Một cai ngục lên tiếng mắng. “Thật quá xúi quẩy, cả ngày lẫn đêm đều cứ phàn nàn kêu ca.”

“Bỏ .” Một khác . “Dù cũng sống chẳng còn bao lâu, ít chút tránh khiến khác phật lòng. Tới, tới, tới, đừng để ý những thứ đó nữa, các vị ca ca uống một ly nào.” Vừa dứt lời liền uống một ngụm lớn, vứt âm thanh đầu.

Gian cuối trong thiên lao âm u, một bóng còng lưng co ro đất, lão toát mùi hôi thối, tóc dài rối loạn, như rận bò. Lão vòng tay lưng cố gãi, lẽ còn mắc bệnh về da, xiêm áo tả tơi. Cho dù ai thấy cũng nghĩ tới, lão già như một kẻ ăn mày , thậm chí còn bẩn thỉu hèn hạ hơn cả ăn mày, chính là Binh bộ Thượng thư Tưởng Quyền.

Tưởng Quyền cố gắng ngẩng đầu lên, qua lời của đám cai ngục, lão cũng ít tin tức. Nghe Tưởng Đan c.h.ế.t , Tuyên Hoa cũng , lão còn thầm một tiếng . Tưởng Đan chỉ là thứ nữ hèn kém, cung nghiễm nhiên nghĩ một bước lên trời, chẳng màng đến phụ . Chết là nhất. Tuyên Hoa cũng chết, Thái tử liệt giường, giang sơn chắc chắn sẽ rơi tay Tuyên Ly. Vốn Tưởng Quyền còn trông chờ Tuyên Ly nể tình đồng minh, tìm cách cứu lão , nhưng qua thời gian lâu như thế mà vẫn chẳng tin tức gì. Lão ôm chút hy vọng, dè dặt hỏi thăm cai ngục, chỉ đổi lấy ánh mắt chế giễu lạnh lùng. Tưởng Quyền dần dà hiểu rõ. Phủ Thượng thư ngã, lão còn giá trị lợi dụng. Thỏ c.h.ế.t chó săn cào xé, đối với Tuyên Ly mà , lão chỉ là một thứ vô dụng bỏ , căn bản giá trị giữ , dĩ nhiên sẽ vứt bỏ chút do dự.

Tưởng Quyền chợt nghĩ tới giấc mơ .

Trong mộng, lão là Binh bộ Thượng thư cao cao tại thượng, là trọng thần triều đình, là thanh lưu lòng bách tính. Trong giấc mộng đó, Tuyên Ly làm Hoàng đế, Tưởng Tố Tố làm Hoàng hậu, Tưởng Siêu tiền đồ như gấm. Lão là quan nhất phẩm, thăng quan tiến chức. Hạ Nghiên trở thành Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, phủ Thượng thư phồn vinh cẩm tú, thế lực lên như mặt trời ban trưa.

Trong giấc mộng đó, Nhị di nương vẫn còn, Tưởng Lệ và Tưởng Đan cũng còn, duy nhất còn, chính là Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi. Trong mộng, Tưởng Tín Chi c.h.ế.t yểu, Tưởng Nguyễn lão đưa cung làm con cờ lót đường đó vứt , cuối cùng trở thành cục đá lót đường cho cả phủ Thượng thư. Phủ Thượng thư đạp lên xương m.á.u Tưởng Nguyễn mà từng bước thăng tiến. Giấc mộng như , là giấc mộng tuyệt vời nhất của Tưởng Quyền từ lúc nhốt thiên lao đến nay. Vinh hoa phú quý trong mộng chân thực đến ngờ, tựa như từng thật sự tồn tại. Chính bởi sự huy hoàng chân thực , khi tỉnh giấc, cảnh chật vật đổ nát của bản , lão càng thêm khó mà chấp nhận .

Chẳng lẽ kiếp nợ kiếp trả? Nếu giấc mộng là kiếp , thì bởi vì kiếp lão hại Tưởng Nguyễn thành như , kiếp mới bại tay Tưởng Nguyễn. Tưởng Quyền lau mặt. Thiên lao về đêm đặc biệt lạnh lẽo, lão hoảng hốt tựa như thấy tiếng pháo trúc vọng từ bên ngoài. Đã đến cửa ải cuối năm . Nếu là năm , nếu là năm trong giấc mộng , đó chính là phủ Thượng thư cẩm y ngọc thực, sênh ca diễm vũ.

Nay biến thành cát bụi cho khác chà đạp, lão là tân quý triều đình lòng ôm chí lớn biến thành tù nhân. Tưởng Quyền xuống tấm thảm biến thành màu đen đất. Vật biến đen, dù qua lâu, nhưng dường như vẫn còn thoang thoảng mùi m.á.u tanh. Tất nhiên Tưởng Quyền đó là cái gì, là một tấm da , đến từ thứ nữ nhỏ nhất phủ Thượng thư, Tưởng Đan.

đưa tấm da lành lặn tới làm quà cho lão, lòng Tưởng Quyền nọ là ai. Mới đầu khi lão thấy tấm da cũng buồn nôn, sợ đến mức mặt còn chút máu, ngày ngày chịu đựng hành hạ, nay tinh thần rối loạn. Đây cũng là mục đích Tưởng Nguyễn , đây là sự đe dọa lộ liễu, như cảnh cáo. Nàng đang mượn da của Tưởng Đan cho lão rằng. Kẻ từng tổn thương Triệu Mi đều kết quả . Tưởng Đan và Hạ Nghiên trả giá đắt, bây giờ đến phiên lão.

Tưởng Quyền từng coi nàng là cốt nhục, nên nàng thiếu nữ xinh khoác xiêm y đỏ thẫm cũng chút do dự mà đáp trả. Lòng ác độc chỉ hơn chứ kém Tưởng Quyền, thậm chí còn tàn khốc, lạnh lùng và quyết tuyệt hơn. Nào giống cha con, rõ ràng là kẻ thù kiếp kiếp , là kẻ thù thì cũng thôi, mà lão còn thua.

Đã qua năm mới, thiên lao truyền tới tiếng mắng trầm thấp của một nam nhân, tiếng chửi rủa còn ngậm chút ý nức nở cầu xin, xen lẫn sợ hãi nghẹn ngào, từ từ tiêu tán giữa màn đêm Đại Cẩm.

Loading...