Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 359

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:17:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Lý tự khanh Uông đại nhân cả đêm thẩm tra xử lý vụ án . Thiên tử long nhan đại nộ, chiếu chỉ truyền xuống: án liên quan đến tính mạng hoàng tử, nếu bắt chủ mưu , e rằng đầu rơi m.á.u chảy. Trời phụ lòng . Cuối cùng, trong lúc Uông đại nhân đang điều tra chứng cứ, kẻ âm thầm tiết lộ một manh mối: manh mối chính mũi tên b.ắ.n trúng Thái tử.

Mũi tên rèn từ thép thượng hạng, đầu tên đúc dày đặc lưỡi cưa, so với loại tên thông thường, nó càng khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn gấp bội. Mà loại tiễn như thế, trong thiên hạ, khắp kinh thành chỉ thị vệ phủ Cẩm Anh Vương mới phép sử dụng. Lời tuôn , cả cung đình chấn động. Chỉ Hoàng đế đích giá lâm Đại Lý tự để thẩm vấn vụ án, e rằng phu thê Cẩm Anh Vương khó thoát khỏi tai ương ngập đầu.

Lời đồn đại trong cung truyền , chẳng những phu thê Cẩm Anh Vương cuốn , mà ngay cả Thập Tam Hoàng tử Tuyên Phái đang Hoàng đế sủng ái cũng dính líu. Rằng phu thê Cẩm Anh Vương mưu sát Thái tử là bởi vì cấu kết với Thập Tam Hoàng tử, nhân cơ hội nâng Thập Tam Hoàng tử lên ngôi vị cao hơn. Nghe cũng lý, dù thế cục triều đình hiện tại đang vô cùng căng thẳng. Gan lớn tày trời như thế, e rằng ở Đại Cẩm, ngoài Cẩm Anh Vương , tìm thứ hai. Dù Hoằng An quận chúa từng hành động liều lĩnh như , nhưng chuyện vẫn sáng tỏ. Bất luận khác suy nghĩ thế nào, mũi tên là chứng cứ thể chối cãi. Sự việc định, chỉ cần dính chuyện , phu thê Cẩm Anh Vương đừng hòng thoát . Về phần Thập Tam Hoàng tử, một khi nghi ngờ, e rằng từ nay về sẽ đánh mất đế tâm.

Trong cung Từ Ninh, Ý Đức Thái hậu siết chặt phật châu, nhíu mày. “Tên của phủ Cẩm Anh Vương?”

“Vâng.” Dương cô cô cẩn thận đ.ấ.m bóp chân cho Thái hậu. “Nghe Bệ hạ long nhan đại nộ, một canh giờ dẫn tới Đại Lý tự, tới giờ vẫn trở . Chuyện đồn khắp cung ạ.”

“Yêu ma quỷ quái trong cung càng ngày càng nhiều.” Ý Đức Thái hậu hừ lạnh, mặt nở một nụ tàn khốc. “Nếu bọn chúng gây rối, cứ để chúng náo động. Ai gia xem thử, đến cuối cùng, rốt cuộc kết quả sẽ là gì.”

“Ý của Thái hậu nương nương là. .” Dương cô cô kinh ngạc . “Mặc kể chuyện ?”

“Ngươi lo lắng điều gì?” Ý Đức Thái hậu hé mắt Dương cô cô, . “Ngươi nghĩ rằng, phủ Cẩm Anh Vương dễ chọc ? E rằng, những kẻ bày mưu tính kế còn kịp rõ hình dáng đối thủ, thì nuốt chửng .”

Trước mặt Liễu Mẫn là một quyển sách đang mở, nhưng tâm thần thất thần, đang đặt ở nơi nào. Đến ngay cả Tuyên Phái, đang lười biếng tựa lưng ghế cũng nhịn , cất tiếng. “Liễu Thái phó, ngươi sai điều luật .”

Liễu Mẫn giật tỉnh , thoáng chút hổ thẹn, bèn . “Vi thần tội, xin Điện hạ trách phạt.”

“Dù gì ngươi cũng là phu tử của , ân tình thầy trò một ngày cũng như cha, bổn điện thể làm chuyện bất hiếu như .” Tuyên Phái thản nhiên bưng tách lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu vẻ mặt thất thần của Liễu Mẫn, hỏi. “Sao thế, vẫn đang lo lắng cho Cẩm Anh Vương phi ?”

Cậu chỉ nhắc đến ‘Cẩm Anh Vương phi’ mà ‘phủ Cẩm Anh Vương’, khiến Liễu Mẫn chợt cảm thấy bẽ bàng vì tâm tư vạch trần. Mặc dù , vẫn thể kìm nén nỗi lo lắng. Tội danh mưu sát Thái tử nhỏ, dù là tân quý triều đình, cũng thể mạo hiểm cầu xin Hoàng đế lúc , e rằng sẽ làm hỏng đại sự. Hắn Tuyên Phái. Từ lúc tin tức động trời, Tuyên Phái vẫn luôn dửng dưng, hành xử chẳng khác gì ngày thường. Rõ ràng chuyện liên can đến , nhưng cố tình vẫn trầm tĩnh đến lạ thường. Liễu Mẫn thể thấu thiếu niên , cũng thiếu niên vật trong ao, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ hóa rồng mà thôi.

Hắn . “Điện hạ lo rằng chuyện sẽ liên luỵ đến ?”

“Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.” Tuyên Phái nhếch môi . “Thái phó thường dạy đừng để ngoại vật tác động đến bản tâm, cớ ngay cả đạo lý cũng hiểu thấu. Chẳng lẽ những điều đều do Thái phó dạy ?” Cậu xoay chiếc ban chỉ ngón tay, tiếp. “Huống chi bổn điện luôn tin rằng, ngẩng đầu ba thước thần linh, thiện thiện báo, ác ác báo, đời , báo ứng sẽ bao giờ thiếu. Kẻ nào làm việc gì, Thượng Thiên đều thấu rõ, sẽ một ngày, ác báo tự khắc sẽ giáng xuống đầu.”

Câu thâm sâu khôn lường, khiến bất giác cảm thấy ớn lạnh, tựa như còn ẩn chứa một sắc thái khó lường. Liễu Mẫn cảm thấy Tuyên Phái dường như đang âm thầm ám chỉ điều gì đó, nhưng rốt cuộc là gì thì tài nào suy đoán .

Trong Phật đường, hương khói lượn lờ vấn vít. Tuệ Giác khoác chiếc cà sa màu đỏ vàng. Dù ở địa vị Quốc sư cao quý, lão vẫn giữ vẻ mộc mạc như thưở ban đầu, nay chỉ bận một bộ cà sa đơn giản, thế nên càng khiến khác sinh lòng sùng kính. Tựa như một vị cao nhân siêu phàm thoát tục, vướng bận hồng trần, dính tục vật. Lão dặn dò tử lau chùi tượng Phật, đích từng gian thiền thất quét dọn. Thân là Quốc sư hạ tự tay làm những việc , mặt Tuệ Giác hề cảm xúc bài xích, tựa như đây là chuyện hiển nhiên làm. Đệ tử, cung nữ, thái giám thấy đều ngớt lời ca tụng. Quả nhiên là thế ngoại cao nhân, vô dục vô cầu, màng danh phận thế tục.

Việc dễ dàng lấy sự tôn kính của đám thì dễ, nhưng lấy sự sùng kính thật lòng của trăm họ là việc cực kỳ khó khăn. Hai chữ Quốc sư chỉ là hư danh, rốt cuộc cũng sẽ tan biến theo thái độ của đế vương. Chỉ khi gieo rắc hình tượng vĩ đại của Phật pháp lòng trăm họ, đó mới là đại thừa, là đại mưu gian xảo. Khi , hễ nhắc đến Phật, đời liền nghĩ ngay đến vị cao tăng đắc đạo . Đây chính là cảnh giới cao nhất của thuật lừa dối — đó là sự tín nhiệm tuyệt đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-359.html.]

Tuệ Giác chậm rãi qua từng gian thiền thất u tĩnh. Thiền thất rèm che chắn nắng gắt và tạp âm bên ngoài, tạo nên cảm giác an yên thanh tịnh cho lòng . Trên bàn bày bàn cờ và mõ, bàn thờ đốt đàn hương. Mỗi thiền thất đều chỉnh tề sạch sẽ, vốn dành cho những khách nhân đàm luận Phật pháp và kinh thư, quả là một nơi thanh tịnh hiếm . Bình thường ai quấy rầy, thậm chí cả một buổi chiều cũng sẽ ai bước .

Tuệ Giác tới gian cuối cùng thử, ít lâu , lão chuyển một chậu hoa lan tinh khiết bệ cửa sổ đặt góc khuất trong phòng. Loại hoa lan tượng trưng cho khí vận kéo dài, mang ý nghĩa cực kỳ cao quý. Tuệ Giác cúi đầu nén đàn hương đang cháy bàn thờ Phật. Lão khua tay áo, dường như lén bỏ thêm thứ gì đó trong hương. Một lát , lão mới thu tay, tràng hạt, thong thả lui . Vẻ mặt chút biến đổi, cứ như chỉ đơn thuần là quét dọn thiền thất mà thôi.

Vừa khỏi thiền thất, lão thấy một tại chính sảnh. Kẻ vận hoa phục gấm vóc, dáng vẻ ngạo nghễ tự phụ. Thấy lão, y chỉ hờ hững cất tiếng chào. Đó chính là Tuyên Hoa.

Tuyên Hoa xưa nay vốn tin quỷ thần, luôn ngầm khinh miệt Tuệ Giác vì dựa vài trò bịp bợm để leo lên ngôi vị Quốc sư. Song, Hoàng đế cố chấp tin tưởng lão, nên y cũng dám làm phật ý long nhan. Tuy nhiên, trong lòng hề coi Tuệ Giác gì, thái độ biểu hiện ngoài thật sự thiếu cung kính.

“A di đà Phật. Thí chủ đến bái Phật.” Tuệ Giác nhàn nhạt đáp.

“Ngũ Điện hạ, thật là trùng hợp.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên đúng lúc, chính là Tưởng Đan. Nàng trông thấy Tuyên Hoa, vẻ mặt hiện lên nét mừng rỡ kinh ngạc. Nàng : “Vốn dĩ định đến thắp nén hương cầu phúc cho Thái tử điện hạ, ngờ gặp Ngũ Điện hạ nơi đây. Lần nào đến cũng hữu duyên gặp Điện hạ, quả là chữ duyên mà Phật gia nhắc tới.”

Tuệ Giác cúi đầu. Tưởng Đan vận xiêm y màu hồng nhạt, dáng yểu điệu phác họa rõ nét, mảng da thịt trắng như tuyết nơi khuôn n.g.ự.c thấp thoáng, quả thật khiến khó lòng rời mắt. Nàng nở nụ đáng yêu, chắp tay cúi lạy Tuệ Giác, : “Nếu hữu duyên, cũng thành ván cờ còn dang dở với Ngũ Điện hạ . Làm phiền Đại sư, quấy rầy ngài, chiếm dụng một gian thiền thất .”

“Thí chủ chớ ngại, chân Phật Tổ, chúng sinh vốn ngang hàng. Phật pháp tức bản tâm, vạn vật bình đẳng.” Tuệ Giác tuyên một câu Phật hiệu. Tuyên Hoa lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, tiểu hòa thượng bên cạnh Tuệ Giác liền dẫn hai đến gian thiền thất sâu nhất.

Sau khi hai bước thiền thất lập tức khép cửa . Thiền thất cách xa Phật đường, thực tế, nơi mỗi ngày đều trống rỗng. Việc dâng hương cầu phúc ai cũng hiểu, nhưng bảo rảnh rỗi thiền thất đàm luận Phật pháp ư? Trong chốn thâm cung nơi toan tính đấu đá lẫn , nào ai lòng an nhàn mà làm việc . Mà Tuệ Giác cũng sẽ bao giờ chủ động trong thiền thất khách, hiển nhiên đây là nơi duy nhất trong cung, thể khiến tùy tâm sở dục làm những việc riêng tư.

“Gọi đến đây làm chi?” Tuyên Hoa đưa tay véo má Tưởng Đan. Gương mặt trơn mịn khiến y yêu thích thôi, nhưng động tác phần mạnh bạo, khiến đôi gò má trắng tuyết của Tưởng Đan đỏ ửng lên. Tưởng Đan giận dỗi đẩy tay y , : “Chàng đừng động thủ. Chẳng gọi tới để thương lượng đại sự về đó ?”

“Thương lượng chuyện gì đây?” Lòng Tuyên Hoa ngứa ngáy, dáng vẻ lả lơi của Tưởng Đan quả thật câu nhân. Y kìm mà nhớ đến đêm hoan ái điên cuồng cùng nàng. Nữ nhân bề ngoài ngây thơ thuần khiết, nhưng thực chất là một kẻ dạn dày kinh nghiệm, khiến cho một kẻ từng trải qua vô nữ nhân như y cũng hút hồn, đúng là một vưu vật trời sinh, khó trách ngay cả Hoàng đế cũng sủng ái nàng.

Tưởng Đan nhận thấy ánh mắt khao khát của Tuyên Hoa, nén sự đắc ý, cố ý liếc mắt đưa tình. “Dĩ nhiên là thương lượng cách đánh ngã Cẩm Anh vương phủ . Hiện giờ khắp cung đều đồn đoán rằng mũi tên xuất phát từ Cẩm Anh vương phủ. Vậy thì, bước tiếp theo chỉ cần nghĩ cách đổ hết tội danh lên đầu Tiêu gia là . Việc cần Điện hạ tay một chút. Lần chính là cơ hội trời cho, thể đồng thời diệt trừ Thập Tam Hoàng tử và cả Cẩm Anh vương phủ.”

Lời lẽ của nàng quả thực khiến động tâm. Tuyên Hoa lớn: “Chuyện tính toán thỏa . Nàng còn lo lắng điều gì? Tuy nhiên, nàng sai, quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm. Ta thấy nàng hận tỷ tỷ đến tận xương tủy, gấp gáp mượn tay bổn điện diệt trừ cô như .”

Tâm tư vạch trần, Tưởng Đan chẳng hề giận dữ. Mặc dù Tuyên Hoa thô hào nóng nảy, nhưng y kẻ ngu . Nàng mượn tay Tuyên Hoa, mà y cũng cam tâm lợi dụng vô ích, chỉ vì gã cũng thể thu về lợi ích riêng. Nói là lợi dụng, chi bằng gọi đây là một cuộc giao dịch đôi bên cùng . Nàng khẽ, duyên dáng cất lời: “Chẳng lẽ chỉ vì thần ác độc, nên Điện hạ sẽ màng đến thần nữa ?”

Đôi môi son đỏ mọng, ánh mắt như tơ vương vấn, hôm nay nàng cố tình điểm trang diễm lệ, khiến mà hỏa khí dâng trào. Yết hầu Tuyên Hoa khẽ động, chẳng hiểu vì , y chỉ thấy nữ nhân hôm nay quyến rũ đến mức tột cùng.

Tưởng Đan tâm tư rạo rực. Bảo là thương lượng chuyện đại sự với Tuyên Hoa là giả, lén lút tư hội mới là thật. Dục vọng trong tựa như nước lũ vỡ đê, thể kìm nén. Tưởng Đan mê luyến sự mạnh bạo mà Tuyên Hoa mang đến, cũng yêu thích khoái cảm vụng trộm. Phàm kẻ nặng lòng dục vọng ắt sẽ mất lý trí. Dù Tưởng Đan là một thiên về cảm tính, nhưng nếu là , nàng chắc chắn dám to gan như thế . Song, thường xuyên qua khiến nàng vô cùng yên tâm với sự kín đáo của thiền phòng . Thêm nữa, mấy ngày gần đây Hoàng đế xuất cung đến Đại Lý Tự, còn tin Tưởng Nguyễn nhất định dữ nhiều lành ít, nàng còn e sợ nữa, đầu tiên chủ động hẹn gặp Tuyên Hoa. Thiền phòng vốn rộng rãi bỗng trở nên chật hẹp. Không khí dâng lên một làn sóng nóng bỏng. Tưởng Đan thấu hiểu sự cuồng nhiệt và khao khát chiếm đoạt trong mắt Tuyên Hoa. Nàng từ từ tiến đến gần, chiếc eo mềm mại như cành liễu rũ gió, mỗi bước đều vô cùng uyển chuyển, động lòng .

Rồi nàng vòng đôi tay ngọc ngà lên cổ Tuyên Hoa, tựa như một sự mời gọi mê hoặc.

Loading...