Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 354

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:17:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Này!” Tuyên Phái bật dậy khỏi chỗ . “Ngươi cưới nữ nhân lớn tuổi ư? Ngươi thật sự to gan lớn mật!”

Tiêu Thiều câm lặng, chỉ nhếch môi, rõ ràng là đang cố ý khiêu khích.

Tưởng Nguyễn thấy nhức đầu. Hai quả nhiên thể chung đụng yên . Diêu Niệm Niệm dầu gì cũng là tuyệt sắc giai nhân tiếng ở Đại Cẩm, năm nay mới mười bảy mười tám, mặc dù lớn tuổi hơn Tuyên Phái, nhưng đến mức gọi là ‘nữ nhân lớn tuổi’. Tuy nhiên, nếu Tuyên Phái thật sự cưới Diêu Niệm Niệm, Tưởng Nguyễn cảm thấy khó chịu khôn nguôi. Trước Diêu gia ẩn ý kết với Tiêu Thiều, mơ ước phu quân của nàng, nay tự nhiên trở thành con dâu, Bổn phi đây là đầu tiên phản đối. nếu Diêu Niệm Niệm thật sự trở thành Hoàng tử phi của Tuyên Phái, chẳng cả đời nàng sẽ gọi nàng là Mẫu phi ư?

Vừa nghĩ đến cảnh Diêu Niệm Niệm và Tuyên Phái cùng gọi nàng là Mẫu , nét mặt Tưởng Nguyễn liền trở nên quái lạ vô cùng.

“Vương phi ?”

Tuyên Phái thấy Tưởng Nguyễn thất thần, khẽ chạm tay nàng. “Ta… Bổn điện chỉ đùa thôi, Vương phi chớ vì thế mà buồn bực. Nếu Cẩm Anh Vương dám làm càn, Bổn điện tuyệt đối sẽ tha cho . Còn về cái cô Diêu tiểu thư phiền phức đó, hừ, trừ phi cha nàng tiếp tục sự nghiệp quan trường nữa.”

“Sao trông Thập Tam điện hạ cứ như trong nhà đẻ của Thiếu phu nhân nhỉ?” Cẩm Tam trầm tư suy nghĩ, đột nhiên biến sắc. “Hỏng bét ! Không ý đồ bất chính với dung nhan Thiếu phu nhân chứ, cản trở từ bên trong?” Càng nghĩ càng thấy khả năng, Cẩm Tam căng thẳng chằm chằm ba .

Tưởng Nguyễn khẽ , Tuyên Phái lập tức giãn . Nàng tiến đến bên cạnh, khẽ lật túi hành lý Tiêu Thiều mang tới. Vốn định xem thứ gì đó ngon miệng thể lấy cho Tuyên Phái, nhưng bất chợt trông thấy chiếc Tiêu vĩ cầm gọn bên trong. Chiếc hộp đựng đàn làm từ gỗ quý hiếm, thế mà Tiêu Thiều tùy tiện bỏ trong túi hành lý. điều khiến Tưởng Nguyễn kinh ngạc nhất, là mang theo vật bên khi săn. Nàng bèn cất lời hỏi: “Huynh còn đem theo cây đàn ?”

Tiêu Thiều chỉ đáp "Ừm" một tiếng. Nàng chiếc hộp đàn dài nhỏ mặt, chợt nhận thật sự tôn trọng Lâm quản gia từ tận đáy lòng. Vốn dĩ nàng tưởng cây đàn chỉ là vật để trưng bày. Nào ai săn mang theo đàn? Tiêu Thiều chẳng hạng nữ tử gảy khúc phong lưu trong thanh lâu, việc quả thực khiến nàng kinh ngạc khôn tả. Nàng ngẩn một lát, chợt nhớ đến lời đồn Diêu Niệm Niệm cũng là một bậc kỳ tài về cầm nghệ, liền ôm hộp đàn tới bên cạnh . "Đã lặn lội mang tới , chi bằng gảy một khúc cho thử. Ta từng tiếng đàn của bao giờ."

Lâm quản gia từng bảo Tiêu Thiều tinh thông cầm nghệ, Tưởng Nguyễn lão quản gia bao giờ dối gạt về những chuyện như thế , nhưng nàng vẫn vô cùng hiếu kỳ. Kiếp , nàng từng danh Tiêu Thiều tài đánh đàn xuất chúng. Bản nàng cũng chơi đàn tệ, chẳng qua Tiêu vĩ cầm là loại khó gảy hơn cả, cần tâm tĩnh lặng. Kể từ lúc trùng sinh tới nay, trong lòng nàng ngập tràn lệ khí, thể gảy khúc nhạc ? Nàng cố tránh xa đàn, sợ tiếng đàn vô tình tiết lộ tâm cảnh gợn sóng của chính .

Tiêu Thiều ngẩn , quả thực ngờ Tưởng Nguyễn đưa yêu cầu . Hắn liếc Tuyên Phái một cái, ánh mắt chuyển sang mấy tên Cẩm y vệ. Bọn Cẩm Nhị chỉ vờ ngó xung quanh, tuyệt nhiên dám thẳng . Tiêu Thiều khẽ ho một tiếng: “Nơi đông, đợi khi nào về tới Vương phủ…”

“Chẳng lẽ Tiêu Vương gia đánh đàn?” Tuyên Phái vẻ sợ thiên hạ loạn. “Haiz, hiếm lắm Vương phi mới ngỏ lời . Bổn điện phu thê mới cưới đều nên cùng hòa tấu, cầm sắt hòa minh. dáng vẻ của Tiêu Vương, hẳn là đến giờ vẫn từng gảy đàn cùng Vương phi nhỉ. Ai da, dù Vương phi cũng là nữ tử, đời cô gái nào mong cùng phu quân nên duyên cầm sắt cơ chứ?”

Tuyên Phái vốn dĩ dung mạo thanh tú, chỉ là hiện giờ vẫn còn đôi phần ngây ngô. Khi mặt ngoài, cử chỉ của đều là cố tình làm vẻ, nhằm che giấu sự ngây thơ vốn . Tuy nhiên, khi ở bên Tưởng Nguyễn, luôn kìm mà bộc lộ thần thái giận dỗi trẻ con, lúc mới đúng với sự hoạt bát của lứa tuổi. Lời thốt rõ ràng mạch lạc, quả thực dáng dấp của một thiếu niên lão thành.

Tiêu Thiều trầm mặc, chỉ đầu Tưởng Nguyễn. Nàng , khuôn mặt bình thản như chuyện gì, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng sự cố chấp hiếm thấy. Hắn từ chối nữa, lấy Tiêu vĩ cầm khỏi hộp. Chẳng rõ cây đàn chế tác từ loại gỗ nào, vân gỗ rõ ràng, tản mát một thứ ánh sáng sâu thẳm. Hương thơm thoang thoảng, thanh khiết len lỏi tâm trí . Cây đàn quả thực thu hút ánh .

Cẩm Tứ dụi mắt, cất tiếng: “Ôi chao, lầm chứ, Chủ tử thật sự gảy đàn . Kể từ khi Cẩm Anh Vương và Vương phi tiên đế băng hà, Chủ tử từng chạm đàn. Ta còn tưởng ngài cả đời sẽ động đến nó nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-354.html.]

“Nhắc đến mới nhớ, hơn mười năm chúng tiếng đàn của Chủ tử , haizz. Các ngươi còn nhớ đầu Chủ tử học cách dùng cây đàn ? Ngày đó, bao nhiêu ngoài tường Vương phủ trộm, đám khuê nữ đó còn ý định trèo tường để cho bằng Chủ tử của chúng . Người đời đều tiếng đàn lòng , mà thể gảy hơn Chủ tử, thấy vẫn hề xuất hiện cõi đời .”

Tiêu Thiều quả thật nhiều năm động tới Tiêu vĩ cầm. Năm xưa, khi phủ Cẩm Anh Vương vẫn còn uy dũng, Tiêu Thiều mang cái danh loạn thần tặc tử, con cũng thờ ơ lạnh nhạt như hiện tại, chỉ là tính tình phần lạnh lùng mà thôi. Khi , dung mạo tuấn mỹ, khí chất trầm tĩnh trái càng tôn thêm vẻ xuất sắc, vốn vô cùng bắt mắt. Lần đầu học đàn, tâm cảnh ôn hòa, tiếng đàn tuyệt vời động lòng . Cách tường Vương phủ, bao nhiêu dừng chân lắng . Nếu là nam nhi, e rằng tất cả nam nhân Đại Cẩm đều cuồng si, và danh cầm trong thanh lâu đều hổ thẹn.

Tiêu Thiều đặt đàn lên đầu gối, mặt đất. Bởi cần câu nệ hình thức, đốt hương xông tay, chỉ tùy ý điều chỉnh thử dây đàn. Dẫu là động tác đơn giản, nhưng qua tay hề thô tục qua loa. Trái , nhờ khí chất ưu nhã thấm tận xương tủy, hành động đều trôi chảy như nước, càng làm tăng thêm mấy phần tiêu sái, thoát tục.

Thanh âm du dương tuôn trào, tung bay theo dây đàn, trong trẻo và thanh thúy giữa trời tuyết lạnh. Tiếng đàn linh hoạt, ảo diệu mà ôn hòa, tựa như một dòng suối nhỏ êm ả đổ đại dương. Sóng và gió cát từ từ hòa quyện, những âm thanh tung tóe dần trở nên dịu êm. Đó là sự bình tĩnh của từng trải qua phong ba bão táp, với tâm linh mạnh mẽ, một sự ung dung, an tường mà bất kỳ thứ gì thể lay động. Sau cái mạnh mẽ kiên cường , dường như còn ẩn chứa một chút dịu dàng mong manh, vô thức tản mát, khiến mảnh đất lạnh giá cũng trở nên ấm áp lạ thường.

Tưởng Nguyễn chống cằm, chăm chú vị công tử áo đen đang đánh đàn. Hắn chẳng khác nào một quý công tử ưu nhã xuất từ danh môn kinh thành, mang vẻ cao quý, phong nhã nhưng lạnh lùng. Ánh lửa bập bùng chiếu rọi lên dung nhan trắng ngần, tựa như tiên nhân bước từ bức họa: mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng. Mỗi khi rũ mi, vạn cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm che đậy, chỉ còn sự thần bí và một chút dịu dàng hiếm hoi. Một vẻ tuyệt trần, lạnh lùng thấu xương, tựa dòng băng tuyền đỉnh núi, vầng trăng cô độc đêm thu in bóng khung cửa sổ.

Vẻ như bức họa, cảnh sắc tựa hoa gấm. Quả như lời Lâm quản gia , lúc Tiêu Thiều khảy đàn, đích thực là thịnh thế mỹ cảnh, một kẻ yêu nghiệt mê hoặc lòng như thế, e rằng bất cứ ai trông thấy đều khó tránh khỏi nảy sinh lòng chiếm hữu. Sắc họa thủy, yêu nghiệt hoành hành, quả thật vô cùng nguy hiểm. Tưởng Nguyễn khẽ thở dài một tiếng, tiến sát Tiêu Thiều hơn, chợt đưa tay đặt lên dây đàn.

Tiêu Thiều thoáng ngẩn . Tưởng Nguyễn khảy xuống, tiếng đàn của nàng chậm rãi, khác biệt với y. Nếu Tiêu Thiều là băng lạnh, là cô nguyệt cao, là hàn tinh chiếu rọi, thì giai điệu của nàng là lửa, là sự nhiệt liệt rực rỡ, là ánh dương cuồng nhiệt, tươi sáng và rạng rỡ đến mức thể xem thường. Sau đó, băng và lửa va chạm, tạo nên sự hòa hợp kỳ diệu, khiến hai luồng âm điệu cùng chung một thể, ăn ý đến lạ lùng.

Khóe môi Tiêu Thiều khẽ nhếch, động tác tay vẫn hề ngừng . Tưởng Nguyễn cũng nở nụ . Trước nàng sợ bại lộ tâm tư mà dám khảy đàn, tiếng đàn hôm nay tuy thể là tuyệt đối bình tĩnh, nhưng so với sự lệ khí dày đặc thuở , quả thực ôn hòa hơn nhiều. Có lẽ vì nàng trở nên mạnh mẽ như Tiêu Thiều, đủ mạnh mẽ để giữ sự ung dung trong tình huống. Hoặc, chỉ đơn giản là vì Tiêu Thiều ở bên mà thôi.

Tuyên Phái vẫn lặng yên một bên, ánh mắt Tưởng Nguyễn phức tạp, ánh lên vài phần vui vẻ và yên lòng. Hai họ đều là tuyệt sắc vô song, phong thái khí chất vô cùng xuất chúng. Lần đầu tiên hợp tấu, nhưng hòa hợp đến lạ, cứ như thể sinh là một đôi trời định. Cẩm Nhị khỏi cảm thán: “Quả thật là cầm sắt hòa minh.”

Cẩm Tứ bĩu môi, lắc đầu: “Còn là ông trời tác hợp?”

Tưởng Nguyễn khẽ , cảm thấy thật lạ lùng. Rõ ràng đây là một cuộc săn đẫm máu, ôm tâm tư tranh đấu, nguy cơ cạm bẫy rình rập khắp chốn, mà nàng và Tiêu Thiều ung dung khảy đàn ở đây, đống lửa bập bùng. Trước khi , Lâm quản gia bảo đây là một chuyến du ngoạn, giờ nghĩ , quả thực đúng như . Đời nàng thể đến xem trường săn, cứ ngỡ đời đến đây chỉ là để chứng kiến đủ loại thủ đoạn tranh đấu bên trong. Nào ngờ, cuối cùng một trải nghiệm khác biệt, cảm giác từng đây, nhưng thật .

Tại lối đại doanh trường săn Bắc Nghiễm, các nữ quyến tham gia săn b.ắ.n đang nghỉ ngơi trong lều. Một thiếu nữ lều, thị nữ bên cạnh : “Tiểu thư, thị vệ từ trong rừng trở , hình như thấy tiếng đàn, bảo tiếng đàn tuyệt diệu vô cùng. Không là ai tâm trạng thảnh thơi đến nhường ?”

Diêu Niệm Niệm mỉm : “Nơi rừng sâu thú dữ hoành hành, ai nấy đều tranh phong đoạt lợi. Hiếm nào tâm cảnh ôn hòa đến mức khảy đàn, tiếng đàn xuất sắc đến , tất nhiên tầm thường. Quả là khiến sinh lòng bội phục.”

“Thế nhân vật đó là ai nhỉ?” Thị nữ tò mò hỏi. “Chẳng lẽ là Bát điện hạ? Trong chư vị hoàng tử, Bát điện hạ coi là tâm cảnh hòa nhã ưu tú nhất .”

Diêu Niệm Niệm khẽ lắc đầu, đáp. Nàng chỉ sâu cánh rừng, thở dài một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần ưu thương khó tả.

Loading...