Trọng Sinh Ta Dắt Muội Đệ Mưu Sinh - Chương 299
Cập nhật lúc: 2025-10-04 14:03:50
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang ma ma vội giữ chặt Mộc Cẩm, cho nàng tiếp tục tiến bước.
Mộc Cẩm cũng thuận theo đó mà dừng chân.
Nàng cũng chẳng gì, chỉ mỉm Giang ma ma.
Giang ma ma thấy , đành cố nặn nụ lấy lòng, cắn răng, vỗ đùi, : "Được! Đành theo lời cô nương! Sáu mươi lăm lượng thì sáu mươi lăm lượng !"
Có thể bán là may, còn kiếm hai mươi lượng bạc cũng chẳng là ít ỏi gì.
Chi phí ăn uống cùng thuế của gia đình , vỏn vẹn cũng chỉ mấy lượng bạc.
Xét cho cùng, vẫn là lợi.
Với một Nha Hành như bà , điều đáng sợ nhất chính là ôm mãi trong tay mà bán .
Con vốn món đồ vật.
Chỉ việc ăn uống, lo toan vệ sinh cũng đủ phiền phức .
Chuyện làm ăn thành, Mộc Cẩm cũng dây dưa, liền thanh toán sòng phẳng.
Sau khi khế ước bán của gia đình nọ, Giang ma ma quả nhiên thể nhịn lòng hiếu kỳ, bèn ha hả hỏi Mộc Cẩm vì hỏi thăm chuyện nhà từ .
Lại còn bà hỏi xem cả nhà cam nguyện quy phục nàng .
Mộc Cẩm dùng giá ưu đãi mua cả nhà nọ, trong lòng hân hoan ngớt.
Thấy Giang ma ma hỏi, nàng liền đáp: "Nếu cho Giang ma ma hỏi nhà , thì e rằng trong một thời gian dài Giang ma ma cũng khó mà bán bọn họ. E là gánh ít chi phí ăn uống nuôi họ."
"Hả?" Giang ma ma ngẩn , nhất thời nghĩ .
Mộc Cẩm mỉm bà : "Những mua cũng là đang chọn chủ, nếu bọn họ ưng chủ, ắt sẽ tình nguyện theo. Vậy Nha Hành đành chịu thiệt mà tiếp tục nuôi cả nhà bọn họ thôi."
Mộc Cẩm dứt lời, Giang ma ma mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Thì ... thì là như !"
Sau khi Giang ma ma hồn, bà nhịn mà giậm chân một cái.
"Ta cả một đời, làm việc trong Nha Hành cũng hơn nửa đời , mà thua trong tay một nhà nọ!"
Mộc Cẩm chỉ cúi đầu khẽ , đáp lời nào.
Người thuộc về nàng, Giang ma ma gì, oán trách gì nàng cũng chẳng bận tâm.
Giang ma ma đương nhiên cũng chẳng còn cách nào.
Người bán , vận mệnh của cả nhà bà thể chà đạp nữa.
Bà hận, chỉ hận nhà tính kế, khiến bà kiếm ít bạc đến .
sự việc đến nước , cũng chỉ thể chấp nhận thua cuộc mà thôi.
Mộc Cẩm gặp gia đình nọ chính là với phận chủ nhân mới mà gặp mặt họ.
Cả gia đình nọ khi thấy Mộc Cẩm, ánh mắt đều sáng bừng lên.
Khác hẳn với Mộc Cẩm gặp bọn họ đây, thoạt ai nấy đều sống động hơn hẳn.
Lúc bọn họ thi lễ với Mộc Cẩm vô cùng quy củ, thoạt chẳng giống lễ nghi của gia nhân trong một nhà giàu tầm thường ở huyện.
Mà giống lễ nghi của những gia đình quý tộc chốn kinh thành hơn.
Mộc Cẩm lúc vẫn bất động thanh sắc.
Sau khi hàn huyên đôi câu, nàng liền dẫn cả gia đình nọ rời khỏi tiểu viện của nhà Nha Hành.
Cả gia đình nọ dọc đường , cho đến khi lên xe ngựa, đều ngoan ngoãn, chẳng hề ngó lung tung, cũng chẳng liếc ngang liếc dọc.
Mộc Cẩm đó thấy tệ, giờ càng về càng thêm hài lòng.
Đợi khi về đến nhà, Mộc Cẩm mới dặn dò cả nhà, cùng an bài công việc cho bọn họ.
Người nam nhân đầu gia đình họ Kinh, Mộc Cẩm liền gọi là Kinh thúc.
Trước mắt, cứ giao cho tạm thời phụ trách việc ngoại viện.
Nghe Mộc Cẩm gọi là "Kinh thúc", lão sợ hãi đến mức khom lưng khoát tay, miệng liên tục từ chối.
Mộc Cẩm khẽ , trấn an vài lời, lão Kinh mới dần bình tĩnh trở . Vị Kinh phu nhân bên cạnh thì cúi đầu rũ mắt, vẻ mặt cũng chút xao động.
Đến khi Mộc Cẩm gọi nàng là "Kinh thẩm", nàng trầm đáp lời: "Thưa cô nương, nô tỳ dám."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-ta-dat-muoi-de-muu-sinh/chuong-299.html.]
Mộc Cẩm mỉm , bảo nàng giúp đỡ quản lý việc nội viện.
Kinh thẩm lập tức thẳng , dứt khoát đáp: "Dạ, thưa cô nương!"
Mộc Cẩm càng thêm vững tin suy đoán của .
Quả nhiên, đây chính là tố chất của những nô bộc huấn luyện kỹ lưỡng trong các phủ quý tộc nơi kinh thành.
Nàng vội hỏi han gì thêm, liền sắp xếp cho hai cô nương .
Trưởng nữ Kinh Tú Nhi sẽ theo hầu bên cạnh Mộc Oánh, làm đại nha của nàng.
Thứ nữ Kinh Lệ Nhi tạm thời theo hầu Mộc Nguyệt.
Khi nào nàng tìm đại nha tuổi tác tương đương với Tiểu Mộc Nguyệt, Lệ Nhi sẽ theo nàng.
Trước sự sắp xếp của Mộc Cẩm, cả nhà họ Kinh hề nửa phần bất mãn, mà hết mực tuân theo chức phận.
Bởi lẽ, Mộc Cẩm chủ yếu tìm về chăm sóc Tứ thúc và Tứ thẩm, ban đầu còn định để Lệ Nhi giúp Kinh thẩm một thời gian ngắn, phụ giúp việc coi sóc hai .
Kinh thẩm bảo một nàng đủ sức lo liệu, để Lệ Nhi hầu hạ Tam tiểu thư.
Mộc Cẩm cũng xem xét năng lực của vị Kinh thẩm , liền ưng thuận lời nàng.
Mấy ngày kế đó, Mộc Cẩm luôn âm thầm quan sát cả nhà họ Kinh trong lời , hành động.
Sau khi quan sát mấy ngày, quả nhiên nàng càng lúc càng hài lòng.
Trước hết kể đến Kinh thúc, phàm là việc thuộc phạm trù ngoại viện, ngay cả những chuyện cửa hàng bên trong, lão đều là một bậc hảo thủ.
Lại về Kinh Lệ Nhi, tiểu cô nương năm nay mười ba tuổi, chẳng những thu xếp thỏa việc cho Tiểu Mộc Nguyệt, thậm chí ngay cả những chuyện của Xuân Mai và Thu Cúc cũng đều xử lý chu .
Còn Kinh Tú Nhi, việc hầu hạ Mộc Oánh thì hết sức chu đáo, khiến Mộc Oánh cũng còn tâm tư để ý đến những chuyện khác.
Nàng lén với Mộc Cẩm rằng, từ ngày Kinh Tú Nhi theo hầu bên cạnh, nàng cảm thấy như một kẻ phế nhân.
Điều tuyệt vời hơn cả là, Tú Nhi chỉ hầu hạ khác hết lòng, mà công phu thêu thùa cũng chẳng kém ai.
Mộc Cẩm bật ha hả.
Điều chứng tỏ Tú Nhi thực sự tài năng.
Mộc Oánh nàng, việc cửa hàng đều trở nên thảnh thơi hơn bội phần.
Còn Kinh thẩm, dù chỉ một , nhưng việc chăm sóc hai thương cũng gì đáng chê trách.
Mộc Tứ thúc và Mộc Tứ thẩm bên cạnh Mộc Cẩm khen ngợi ngớt lời.
Một ngày nọ, khi Mộc Cẩm đang nghỉ ngơi ở nhà, Kinh thẩm an trí thỏa cho Mộc Tứ thúc và Mộc Tứ thẩm, liền đến bên cạnh Mộc Cẩm hầu hạ.
Mộc Cẩm nàng, mỉm dịu dàng.
“Kinh thẩm lo liệu việc nhà chu , chăm sóc Tứ thúc và Tứ thẩm vô cùng tận tâm, đều thấy rõ, xin đa tạ ngươi."
Kinh thẩm Mộc Cẩm khen ngợi và cảm ơn, vành mắt liền đỏ hoe.
Lão chợt nhanh vài bước, quỳ sụp xuống mặt Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm vội vàng đỡ nàng dậy.
“Tuy mua cả nhà ngươi, song nào chủ nhân khinh thường hạ nhân. Nhanh chóng lên !"
Kinh thẩm vẫn chịu dậy.
“Nô tỳ đây chính là cô nương cùng cả nhà đều là nhân hậu, mới dám cầu xin cô nương... Sau , cả nhà nô tỳ tuyệt đối sẽ một lòng trung thành với cô nương, kính mong cô nương chớ bán gia quyến của chúng nô tỳ nữa..."
Mộc Cẩm , khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Kinh thẩm quả nhiên trải qua biến cố lớn lao gì.
Nếu chủ động cầu xin, Mộc Cẩm cũng cần hỏi rõ một phen, rốt cuộc là vì lẽ gì.
Nàng hỏi, Kinh thẩm liền kể ngay với Mộc Cẩm về chuyện nhà .
Vừa dứt lời, Mộc Cẩm liền ngây ngẩn cả , thật lâu thể hồn.
Nhìn thần sắc của Kinh thẩm, quả thực chẳng giống chút nào là lời dối!
Vả , Mộc Cẩm cũng hiểu vì vị Kinh thẩm thoạt khiến nàng cảm giác khác lạ.
Thì ...... thì vị Kinh thẩm cùng nàng còn mối duyên sâu nặng đến thế!
“Kinh thẩm, thẩm là......”
Mộc Cẩm còn kịp xong, Kinh thẩm lo Mộc Cẩm tin, đợi nửa ngày thấy vị tiểu thư vẫn cất lời, liền chủ động mở miệng.