Trọng Sinh Ta Dắt Muội Đệ Mưu Sinh - Chương 242
Cập nhật lúc: 2025-10-04 14:02:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu đôi bên thể bình tĩnh đàm phán, thì chuyện làm ăn thành.
Với thái độ của vị chưởng quỹ trẻ tuổi Nghênh Vạn Khách , Mộc Cẩm thật lòng còn thiết tha buôn bán với tửu lâu của .
"Liễu chưởng quỹ nếu cứ làm ăn kiểu , thì mối giao dịch cần cũng chẳng ." Mộc Cẩm thái độ hề mềm yếu, thẳng thừng đáp trả.
Đôi mắt Liễu Lâm Châu trở nên âm trầm.
Tiểu nha đầu !
Không ngờ chẳng nể mặt đến !
"Tiểu nha đầu, cảnh cáo ngươi một lời, ngươi nhất hãy suy nghĩ cho kỹ!" Liễu Lâm Châu buông giọng đầy vẻ hăm dọa.
Điền lão gia lúc vội vàng hòa giải.
"Lúc chẳng , đến đây cùng xuống đàm phán, làm ăn tử tế với mà?"
Vạn chưởng quỹ của Hoa Gian Khách vốn định xem kịch vui, chỉ là vô tình bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Cẩm khẽ lạnh , ánh mắt kiên định, vẻ mặt chút sợ hãi, trong lòng bất chợt nảy sinh ý nghĩ.
Nhìn bộ dáng , vị thế của Liễu Lâm Châu... Mộc cô nương đây chắc hẳn là .
tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, đối với Liễu Lâm Châu vẫn giữ thái độ cứng rắn như cũ, phần lớn nguyên do hẳn là vì vị tiểu cô nương quyền thế hề nhỏ!
Nếu , nên về phía Mộc cô nương đây mới .
Vừa nảy ý nghĩ , liền nhếch môi, phá lên về phía Liễu Lâm Châu.
"Ai da, Liễu chưởng quỹ! Điền lão gia chí lý a, là làm ăn buôn bán, thì đôi bên đều giữ thể diện cho . Có gì cứ từ tốn mà bàn, ngươi dù gì cũng là đại trượng phu sắp ba mươi tuổi đầu, cớ gì hăm dọa một tiểu cô nương yếu liễu đào tơ thế ?"
Lời quả thực đủ khiến Liễu Lâm Châu mất mặt .
Khuôn mặt thanh tú của Liễu Lâm Châu trong nháy mắt liền tối sầm.
Chẳng qua, cũng kẻ ngốc nghếch.
Vạn chưởng quỹ của Hoa Gian Khách tửu lâu, lão cáo già lọc lõi , rõ hơn ai hết.
Bình thường sẽ dễ dàng đắc tội bất kỳ ai, ngay cả khi đối đầu với - một đối thủ truyền kiếp, Vạn chưởng quỹ cũng từng làm mất mặt đến .
Lúc nếu dám công khai cho Liễu Lâm Châu thể diện, rõ ràng là đang về phía tiểu nha đầu họ Mộc .
Vậy thì chỉ một nguyên nhân, lão giảo hoạt rằng tiểu nha đầu họ Mộc .
Người lưng nàng lẽ hề tầm thường.
Đôi mắt híp , trong lòng cũng cam lòng.
Càng phục.
Sau lưng tiểu cô nương họ Mộc chống lưng, chẳng lẽ lưng Liễu Lâm Châu đây ?
Nếu cứ thế cam chịu khuất phục, e rằng mặt lão cáo già Vạn Đại Phát, sẽ chẳng còn mặt mũi.
E rằng ngay cả Điền lão gia cạnh cũng sẽ khinh thường Nghênh Vạn Khách tửu lâu và Liễu mỗ !
Bởi , Liễu Lâm Châu chẳng những hề thu liễm tác phong hống hách của , ngược càng thêm cứng rắn, bá đạo.
Hàm ý rõ ràng là, nếu Mộc Cẩm hợp tác buôn bán món kho với Nghênh Vạn Khách của thì thôi.
Vậy thì cứ đem bí phương món kho mà bán cho là . Hắn sẽ mua với giá cao.
Vạn chưởng quỹ của Hoa Gian Khách liền nhân tiện hỏi một câu: "Vậy Liễu chưởng quỹ mua với giá cao đến nhường nào?"
“Liễu mỗ nghĩ Mộc cô nương nhất định sẽ đòi giá cắt cổ.” Liễu Lâm Châu trợn mắt liếc Vạn chưởng quỹ, ánh mắt tựa hồ chỉ sợ thiên hạ đủ loạn, lập tức dán chặt ánh Mộc Cẩm.
Khóe môi Mộc Cẩm khẽ nhếch lên một nụ lạnh.
“Ồ, ? Liễu chưởng quỹ quả là chuyện nực . Ta từng ngỏ ý bán bí phương món kho cho ngươi ?”
“Mộc cô nương hợp tác buôn bán món kho với Nghênh Vạn Khách tửu lâu của , cũng bán bí phương món kho cho Liễu mỗ đây, chẳng lẽ thực sự sợ rằng việc buôn bán món kho của ngươi tại huyện Giang Lăng sẽ trụ nổi ?”
Ánh mắt Liễu Lâm Châu càng thêm lạnh lùng, giọng cũng càng thêm băng giá.
Mộc Cẩm chỉ khẽ nhếch môi khẩy.
“Mộc Ký của thể làm ăn tại huyện Giang Lăng , e rằng Liễu chưởng quỹ ngươi thể quyết định.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-ta-dat-muoi-de-muu-sinh/chuong-242.html.]
“Ban đầu cũng hề làm chuyện đến mức tuyệt tình như , trái , chính Liễu chưởng quỹ ép quá đáng. Như thế, làm ăn với Liễu chưởng quỹ ngươi thì gì là ?”
Vẻ ung dung, tự tại của Mộc Cẩm ngược khiến Vạn Đại Phát và Điền lão gia nàng bằng con mắt khác.
Chỉ là Liễu Lâm Châu tức giận đến mức suýt chút nữa thì phất tay áo bỏ .
“Liễu mỗ đây ngược hỏi Mộc cô nương, ngươi , nếu Nghênh Vạn Khách của còn tiếp tục mua món kho của tiệm ngươi, thì mỗi ngày tiệm món kho của ngươi sẽ kiếm bao nhiêu bạc?”
Mộc Cẩm khẽ liếc .
Nàng nhàn nhạt : "Tiệm món kho Mộc Ký của cũng chẳng mối làm ăn lớn, chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, cũng chẳng bận tâm việc mỗi ngày kiếm bao nhiêu bạc từ tửu lâu Nghênh Vạn Khách của ngươi."
Vả , việc buôn bán món kho trong huyện khác biệt với chốn thị trấn phồn hoa.
Chốn thị trấn, dựa vài mối khách lớn để duy trì sinh ý, song ở huyện , dân cư đông đúc, nhà cửa phú quý cũng chẳng thiếu, hơn nữa, giá món kho của bán ở đây cũng đắt hơn nơi thị trấn đôi chút, lợi nhuận mỗi ngày đủ khiến vui vẻ, thỏa mãn.
Sau , nếu đạt sự hợp tác với Hoa Gian Khách tửu lâu, lợi nhuận ắt sẽ càng phong phú, nhưng đồng thời cũng sẽ thêm phần nhọc nhằn.
“Liễu chưởng quỹ nếu thật lòng đến đây để bàn chuyện làm ăn, xin mời rời khỏi đây.” Mộc Cẩm xong, liền dứt khoát bưng chén lên, hiệu tiễn khách.
Liễu Lâm Châu tức giận phất mạnh ống tay áo, khi còn hằm hè ném một câu.
“Mộc cô nương đừng mà hối hận!”
Mộc Cẩm khẽ nhướng mày, “Tuyệt đối hối hận, Liễu chưởng quỹ mau rời cho khuất mắt.”
“Hừ!”
Liễu Lâm Châu nổi giận đùng đùng rời khỏi tiệm món kho Mộc Ký.
Điền lão gia với vẻ mặt đầy lo lắng về phía Mộc Cẩm.
Ngay cả Vạn chưởng quỹ của Hoa Gian Khách tửu lâu cũng nhịn nhắc nhở Mộc Cẩm: "Mộc cô nương , lưng Liễu chưởng quỹ thế lực hề tầm thường ... Ngươi cứ làm thế e rằng..."
Mộc Cẩm chỉ khẽ mỉm .
Nàng về phía Vạn chưởng quỹ.
“Vạn chưởng quỹ, chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt, Liễu chưởng quỹ thể làm gì Mộc Ký của ?”
Vạn chưởng quỹ thôi, cuối cùng vẫn thốt thêm lời nào.
Tiếp đó, hai bên chỉ bàn bạc chuyện làm ăn.
Quả nhiên Vạn chưởng quỹ tay hào phóng, các món kho và mỹ vị chiên giòn đều đặt mua một ít.
Sau đó, một phần khế ước trao cho Điền lão gia để làm bằng.
Mộc Cẩm bèn cùng ký kết khế ước.
"Mộc chưởng quỹ, Vạn mỗ còn một thỉnh cầu bất kính, Mộc chưởng quỹ thể chấp thuận chăng?" Ký kết khế ước xong, Vạn chưởng quỹ nữa mở lời.
Mộc Cẩm đưa khế thư cho , : "Vạn chưởng quỹ cứ ."
Việc mời Điền lão gia làm chứng là ý của Vạn chưởng quỹ, cho thấy cẩn trọng trong làm ăn, ngay cả việc ký kết khế ước cũng nguyện ý làm chứng.
Phần khế ước mặt, Mộc Cẩm giữ lấy.
Nàng đưa tay gấp , một bên chờ Vạn chưởng quỹ lên tiếng.
Vạn chưởng quỹ bèn nhanh chóng trình bày thỉnh cầu của .
Ý là, mong Mộc Cẩm lúc rảnh rỗi thể giúp nghĩ vài món ăn ngon. Hắn Mộc Cẩm phí công nghĩ món, sẽ dùng bạc mua lấy phương thức nấu.
Đây cũng là linh cảm từ Điền lão gia.
Trước , quán Hảo Vị của Điền lão gia dù chút danh tiếng trong trấn, nhưng so với tửu lâu lâu đời như Hoa Gian Khách của thì thật khó sánh bằng.
Thế nhưng về , nhờ sự trợ giúp của tiểu cô nương Mộc gia , việc làm ăn phát đạt đến nỗi ngay cả Hoa Gian Khách cũng chắc sánh kịp...
Nếu tiểu cô nương Mộc gia thể giúp Hảo Vị thực quán của lão Điền, thì chắc chắn cũng thể giúp tửu lâu Hoa Gian Khách của chứ?
Trong lòng , đối với Nghênh Vạn Khách vẫn cam tâm.
Hắn một nữa đánh đổ Nghênh Vạn Khách, giành danh tiếng tửu lâu nhất huyện Giang Lăng!
Trước đây, từng ép các đại trù sư của Hoa Gian Khách nghĩ nhiều chủ ý, nhưng tất thảy đều thất bại...
Ngày nay, niềm hy vọng của trỗi dậy!