Trọng Sinh Ta Dắt Muội Đệ Mưu Sinh - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-10-04 14:02:25
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trưởng tỷ...... Vị Triệu công tử dâng tặng lễ vật mừng năm mới quý giá nhường cho trưởng tỷ, rốt cuộc là dụng ý gì chăng?”
lúc tâm tư Mộc Cẩm đang bắt đầu xao động, lời đầy lo lắng của Mộc Oánh lọt tai nàng.
Mộc Oánh quả là một cô nương thông minh lanh lợi.
Nàng nhạy bén nhận , vị Triệu công tử dâng tặng lễ vật mừng năm mới quý giá nhường , tất nhiên chỉ đơn thuần là để mừng năm mới mà thôi.
Trái tim Mộc Cẩm đập thình thịch như sấm dội.
Thế nhưng, đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Nhị , nàng cũng chỉ đành dùng lời Kính Tứ công công với nàng mà trấn an ...... Lời càng để trấn an chính bản nàng thì đúng hơn.
“Ngày đó, Kính thúc chẳng ? Rằng Triệu công tử dùng ít món ngon ở nhà , những lễ vật cũng là để Triệu công tử đáp lễ chúng thôi.”
Nói cũng hợp lý. Dù khi , Triệu Cảnh Dật cùng Kính Tứ công công và một vài thuộc hạ đắc lực của thưởng thức ít món kho cùng những mỹ thực khác tại nhà nàng.
Nàng hề nhận lấy tiền thù lao từ bọn họ.
Chỉ là Mộc Oánh tiếp lời: "Trưởng tỷ, nhưng Triệu công tử đích tìm Đồng làm thầy dạy học cho đại và nhị . Lại còn giúp đỡ gia đình chúng ít việc...... Theo lẽ thường mà , nào cần ......”
Vế , Mộc Oánh tiếp.
Mộc Cẩm tất nhiên là thấu hiểu.
Nàng cũng suy nghĩ quá nhiều thêm nữa.
Đối diện với ánh mắt đăm chiêu của Nhị , vội vã đáp lời: "Triệu công tử phận hiển hách, món quà Tết tặng cho gia đình e rằng cũng như những gì ban tặng cho bằng cố hữu khác, chúng cần suy nghĩ quá nhiều."
Mộc Oánh định thêm, nhưng Mộc Cẩm đưa ngón trỏ khẽ đặt lên môi nàng.
"Nhị chớ quá bận tâm, trưởng tỷ trong lòng rõ. Món quà năm nay nhận, nào thể trả ? Trưởng tỷ ắt sẽ tìm cách khác để báo đáp ân tình !"
"Trưởng tỷ, gia đình chúng trân bảo nào đủ để báo đáp ân tình lớn đến chứ?" – Mộc Oánh bất đắc dĩ lắc đầu khổ.
Tiểu Mộc Nguyệt thấy hai vị tỷ tỷ nhọc lòng suy nghĩ vì chuyện , nàng liền chống hai tay lên hông, tràn đầy tự tin : "Gia đình chúng trân bảo quý giá chứ?"
Mộc Cẩm như bừng tỉnh một lẽ!
!
Vì nàng quên mất chuyện cơ chứ?
Ngày đó nàng tặng lão Hoàng Tinh cho Triệu Cảnh Dật, liền cam kết với nàng rằng nhất định sẽ báo đáp…
Thì , việc tặng những món quà Tết quý giá như lúc , chính là sự báo đáp !
Hơn nữa, lão Hoàng Tinh cứu sống lão Hoàng đế một mạng, Triệu Cảnh Dật nhờ mà đạt lợi ích to lớn, là điều khỏi .
Bởi thế, phần thưởng dành cho nàng cũng vô cùng hậu hĩnh!
Thì là .
Khi thông suốt điểm , nỗi lo lắng trong lòng Mộc Cẩm liền tan biến.
"Chao ôi, suýt chút nữa quên mất một chuyện trọng yếu!" Mộc Cẩm khẽ vỗ trán, ánh mắt tò mò của Mộc Oánh và Tiểu Mộc Nguyệt, nàng kể chuyện về nửa gốc lão Hoàng Tinh tặng cho Triệu Cảnh Dật.
"Khi , trưởng bối nhà lâm trọng bệnh sắp qua khỏi, bôn ba khắp nơi tìm kiếm lão Hoàng Tinh ngàn năm. Thật trùng hợp, trong phủ chúng gốc lão Hoàng Tinh quý hiếm . E rằng vì dâng tặng lão Hoàng Tinh cứu mạng trưởng bối nhà mà tay hào phóng như ."
Nghe lời giải thích của trưởng tỷ, Mộc Oánh cũng khẽ trút gánh nặng.
Nếu là ân cứu mạng, thì sự đều hợp tình hợp lý.
Thấy khí bớt căng thẳng, Tiểu Mộc Nguyệt chạy mở một hộp quà khác.
Nàng mở một hộp trang sức.
Vừa mở hộp trang sức , tiếng kinh ngạc của Tiểu Mộc Nguyệt còn lớn hơn cả lúc nãy. Mộc Cẩm và Mộc Oánh đều tò mò dõi mắt theo.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai tỷ , Tiểu Mộc Nguyệt "lạch cạch" một tiếng, vội vã đậy nắp hộp trang sức .
"Đẹp đến thế... Muội sợ rằng đến đêm, sẽ lén sang chỗ trưởng tỷ mà trộm những món trang sức tuyệt mất thôi..."
Tiểu Mộc Nguyệt quả thực quá.
Đây là một bộ trang sức ngọc trai tử sắc.
Những viên ngọc trai tử sắc nhỏ nhất cũng lớn bằng hạt sen.
Viên ngọc trai tử sắc lớn nhất cũng to bằng quả nhãn lồng cỡ trung bình... Sống hai kiếp , Mộc Cẩm từng thấy trân châu nào lớn đến .
Lại còn là trân châu tử sắc quý hiếm vô ngần...
Trong triều, màu sắc cao quý nhất là vàng kim và tử sắc. Mộc Cẩm vốn là tinh tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-ta-dat-muoi-de-muu-sinh/chuong-231.html.]
Kiếp khi nàng dạo quanh Kim Điêu Ngân Lâu ở kinh thành, khu châu báu tuy thiếu trân châu, nhưng trân châu tử sắc quả là tuyệt đối hiếm .
Trân châu tử sắc to bằng hạt sen , phẩm chất tuyệt hảo, màu sắc tinh khiết tỳ vết, một viên giá mấy trăm lượng bạc.
Còn viên trân châu tử sắc khổng lồ , Mộc Cẩm thật sự thể định giá .
Thật tình mà , Mộc Cẩm cảm thấy như đang mộng ... Mộc Oánh cũng kinh hãi kém, liền mở ngay một hộp trang sức khác.
Vừa mở , tay nàng tựa như rắn độc cắn, chợt rụt về ngay tức khắc.
Sau đó nàng lấy tay che miệng.
Trong ánh mắt nàng ngập tràn vẻ kinh hãi.
Mộc Cẩm một khắc mới hồn sang.
Đó là bộ trang sức xanh biếc đỉnh cấp của Lưu Ly Chủng...
Đến nàng cũng hoa mắt chóng mặt.
Khó trách Nhị phản ứng như .
"Nhìn kỹ xem... Thứ làm bằng gì ?" Tiểu Mộc Nguyệt từng thấy qua món trang sức xanh biếc , nàng cũng đó là gì.
Mộc Cẩm hít sâu một , đoạn mới giới thiệu với hai rằng đây là trang sức Lục Thúy.
Thế nhưng nàng thừa , bộ trang sức xanh biếc quả thực là cực phẩm.
Lục Thúy thượng đẳng.
Hồng Phỉ Ngọc Thúy.
Tâm can Mộc Cẩm đập liên hồi, tự nàng cũng thể thấy nhịp đập của chính .
Những món khác nàng quả thực dám thêm.
Mộc Oánh cùng Tiểu Mộc Nguyệt trưởng tỷ giới thiệu, mới vỡ lẽ đây là trang sức Lục Thúy, cũng là một loại trang sức bằng ngọc thạch quý giá.
Hai nàng đầu tiên chiêm ngưỡng trang sức bằng ngọc là loại Lưu Ly thượng phẩm như , khiến cho về ánh mắt ngọc sức của các nàng cũng trở nên vô cùng kén chọn.
Đương nhiên, đó là chuyện về .
"Trưởng tỷ, chúng vẫn là nên nữa, sợ chịu thấu..." Mộc Oánh hít sâu một , về phía trưởng tỷ của .
Đây chính là tâm ý của Mộc Cẩm.
Nàng cũng dám .
Dẫu trong lòng cho rằng những món đều là Triệu Cảnh Dật mượn cớ lễ Tết để báo đáp lão Hoàng Tinh, nhưng đáy lòng nàng vẫn thấp thỏm bất an khôn nguôi.
Tựa như một mũi gai đ.â.m sâu tâm khảm, khiến nàng cảm thấy tâm thần bất an, khó lòng tĩnh tại.
Ngay khi ba tỷ rời khỏi gian nhà phía , chợt thấy từ tiền viện vọng đến một tiếng cao vút, đầy bi thương, đột ngột biến đổi khó lường.
Mộc Cẩm tức khắc nổi trận lôi đình.
Mồng một Tết, kẻ nào mắt dám đến phủ lóc ồn ào thế ?
Thật là xui xẻo!
Mặt Mộc Oánh tức khắc trắng bệch còn chút huyết sắc.
“...Ấy là đại bá mẫu!”
Mộc Oánh dứt lời, Mộc Tử Khê cố nén giận mà vội vã chạy đến.
“Trưởng tỷ, đại bá mẫu đến ... Ta cùng đại ca cách nào ngăn cản bà ...”
Mộc Cẩm khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, cùng các bước về tiền viện.
Mộc gia đại bá mẫu thấy Mộc Cẩm, liền gào càng thêm thảm thiết.
Nội dung mà nàng la ó, chẳng qua cũng chỉ là bỉ bôi gia đình Mộc Cẩm vô lương tâm, mặc kệ trưởng bối ruột thịt sống chết. Kế đến chính là lớn tiếng chỉ trích ba tỷ Mộc Cẩm ngay cả đến Mộc gia thôn chúc Tết trưởng bối cũng chịu đến, lễ nghi, giữ phép tắc, bất hiếu vô lễ...
Mộc Cẩm lạnh lùng chằm chằm nàng , như thể đang xem một vở kịch hề.
Nực ! Nàng la ó những lời , rốt cuộc thì ích lợi gì chứ?
Kẻ hai bên cạnh nàng , hoặc là quen, hoặc là phú hộ về thôn mừng năm mới. Chẳng qua, đây cũng chỉ là lời lẽ vu khống trắng trợn mà thôi.
Thế nhưng, quả thực khiến vô cùng ghê tởm.
Mộc Cẩm đang nghĩ kế sách để đuổi vị nữ nhân đáng ghét , thì Mộc gia tứ thúc cùng Mộc gia tứ thẩm vội vã tiến đến.