Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-09-25 03:54:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghiêm Cố khi trở về suy nghĩ nát óc, cuối cùng vẫn để mắt đến mẫu là Ngô thị. Từ khi Nghiêm Cố làm ăn buôn bán kiếm tiền, bà trở thành một cư sĩ trung thành. Thông thường, việc việc, bà đều ba năm ngày đến đạo quán dâng hương, cầu nguyện cho ở bên ngoài bình an vô sự, huống chi là dịp lễ tết. Đương nhiên Nghiêm Cố mấy năm nay cũng thuận lợi làm ăn ngày càng lớn mạnh, vì thế cũng thường xuyên cùng Ngô thị đến đạo quán bái Thiên Tôn.
Đối với việc Nghiêm Cố kéo bà bái Thiên Tôn, Ngô thị chút hiểu. Bà hỏi Nghiêm Cố: “Chẳng con từ Lĩnh Nam trở về ngày hôm đạo quán , mới mấy ngày mà nữa?”
“Chuyện , chẳng vì con còn Lĩnh Nam một chuyến nữa , là để đàm phán một mối làm ăn lớn. Nếu đàm phán thành công thì chúng sẽ trở thành nhà cung cấp rau quả lớn nhất tuyến đường từ Tuần Dương phủ đến Lĩnh Nam, vì thế con bái Thiên Tôn nhiều hơn, để ngài phù hộ con làm ăn phát đạt.” Nghiêm Cố nghĩ sẵn lý do , vì khi Ngô thị hỏi, liền dùng nó để qua loa.
“Con Lĩnh Nam lâu như , thể hao tổn sức lực , chi bằng cứ ở nhà nghỉ ngơi cho , con bái là .” Ngô thị Nghiêm Cố đen , gầy ít thì chút xót xa , tiện tay còn gắp cho mấy miếng thịt.
Nghiêm Mục đang ngoan ngoãn ăn cơm bên cạnh thấy thể đạo quán bái bái liền kịp nuốt cơm la ầm lên: “Cho con , cho con ! Con giúp ca ca bái Thiên Tôn, nhất định sẽ giúp ca ca làm ăn thuận lợi!”
Nghiêm Cố làm ý nghĩ của Nghiêm Mục, sợ là nhân cơ hội ngoài chơi, vì thế vỗ một cái đầu Nghiêm Mục thẳng thừng từ chối: “Ngươi đừng tưởng khen ngươi một là thể đắc ý quên , làm học vấn thi khoa cử là mười năm đèn sách khổ , ngươi còn sớm lắm.”
Nói xong Nghiêm Mục, Nghiêm Cố với Ngô thị: “Nương, bái Thiên Tôn nhất định tự , như mới thể hiện lòng thành, nếu chọc giận Thiên Tôn thì ? Mai con sẽ cùng nương , Mục nhi vẫn học đường học hành cho .”
Nghiêm Cố xong liền dậy rời , Nghiêm Mục sờ sờ đầu Nghiêm Cố vỗ đau mà bĩu môi, tức giận mà dám . Ngô thị ôm Nghiêm Mục an ủi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy năm cũng ít giúp nó đạo quán bái Thiên Tôn, cũng thấy Thiên Tôn tức giận , đúng là càng lớn càng nhiều chuyện.”
Tuy Ngô thị nhưng ngày hôm vẫn cùng Nghiêm Cố đến Bạch Vân Quán, ban đầu Nghiêm Cố định đợi khi bái Thiên Tôn xong sẽ tìm cơ hội hỏi thăm riêng tiểu đạo sĩ trong quán về những thứ luyện đan. Nào ngờ hương khói ở Bạch Vân Quán thực sự quá vượng, dù qua Tết nhưng vẫn ít bách tính đến hành lễ. Các đạo sĩ lớn nhỏ trong quán tự nhiên bận tối mắt tối mũi, nào thời gian để Nghiêm Cố kéo sang một bên chuyện.
Nghiêm Cố trong lòng sốt ruột, sớm lên đường Lĩnh Nam, bây giờ trời còn lạnh, chừng còn thể mang về nhiều xoài đông hơn. Huống chi đường từ Tuần Dương đến Lĩnh Nam xa xôi, Nghiêm Cố đến Lĩnh Nam còn ngừng nghỉ tìm những trồng quả đáng tin cậy ở địa phương để cung cấp hoa quả tươi, còn đàm phán giá thu mua, tất cả những điều đều cần nhiều thời gian. Nếu muộn, sợ là kịp lo liệu việc chu vội vàng về, về đó đều là những mối hiểm họa tiềm tàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-80.html.]
Vì , Nghiêm Cố thấy Bạch Vân Quán , liền tìm vài cớ để dỗ dành Ngô thị cùng các đạo quán lớn nhỏ quanh Tuần Dương phủ thành, gần như bái hết tất cả điều ước của nhà . Chỉ tiếc là những đạo quán nhỏ đa nghiêm chỉnh, Nghiêm Cố giả vờ mua đan dược để dò hỏi các đạo sĩ, bọn họ phần lớn đều ấp a ấp úng rõ ràng, e rằng ngay cả việc diêm tiêu bên trong họ cũng . Còn những đạo quán lớn thì cũng giống Bạch Vân Quán, chỉ bận rộn, mà còn vài đạo sĩ coi thường khác. Liên tiếp mấy đạo quán đều công cốc, Nghiêm Cố khỏi chút nản lòng.
Ngô thị cảm thấy Nghiêm Cố ngày càng kỳ lạ, đây khi đến đạo quán bái Thiên Tôn dâng hương đều vô cùng thành kính, dù cũng liên quan đến công việc làm ăn và sức khỏe của gia đình. mấy Nghiêm Cố luôn tìm đủ lý do để kéo bà khắp các đạo quán, những nơi gia đình họ từng đến, nhưng đến Nghiêm Cố luôn đông ngó tây, tâm bất tại yên, như thể đang tìm kiếm ai đó.
Chẳng lẽ Nghiêm Cố tìm ai đó ở đạo quán ư? Hơn nữa còn nhất định đưa bà cùng, e rằng đó để bà gặp mới , chẳng lẽ đứa con trai ngốc nghếch chỉ kiếm tiền lo cho gia đình cuối cùng cũng thông suốt , tìm ý trung nhân để nương giúp xem ?
Ngô thị càng nghĩ càng thấy đúng là như , cuối cùng một khác Nghiêm Cố lấy bà làm lá chắn đưa đến một đạo quán tên bái Thiên Tôn về nhà, bà nhịn hỏi Nghiêm Cố: “Cố nhi, con chuyện gì giấu nương ?”
Nghiêm Cố tưởng Ngô thị điều gì, nhưng sợ chuyện diêm tiêu làm bà sợ hãi nên cố gắng giữ bình tĩnh phủ nhận: “Đâu , nương tự nhiên hỏi ?”
“Ta thấy con gần đây bất thường, ở nhà tịnh dưỡng thể cho cứ đến đạo quán cũng đành, nhưng con kéo chạy bao nhiêu đạo quán như thế thật sự bái Thiên Tôn, e rằng lấy chuyện khác làm bình phong chứ gì!” Ngô thị Nghiêm Cố tự chủ động khai , vì thế thẳng , “Biết con ai bằng , tuy nhiều năm lo việc nhà, nhưng con chuyện trong lòng vẫn !”
Nghiêm Cố cảm thấy lòng bàn tay sắp đổ mồ hôi , nhưng chuyện diêm tiêu chuyện nhỏ, nếu nương chuyện thì chẳng làm bà lo lắng vô ích một trận , với tính cách của e rằng sẽ để tiếp xúc với thứ nguy hiểm như nữa. Dù Ngô thị cũng thẳng , Nghiêm Cố đành gượng : “Nương , con chuyện gì mà giấu , bấy nhiêu năm nay chuyện lớn nhỏ trong nhà chúng đều trực tiếp đặt mặt bàn cả.”
“Con dám còn giấu , thật là càng lớn càng hiểu chuyện.” Ngô thị thấy Nghiêm Cố đến nước mà còn cứng miệng, với tính cách của thì bao giờ mới cưới cô nương về nhà đây, Ngô thị quả thực lo chết, “Chẳng là nương giúp xem cô nương thế nào , gì mà . Lại còn ngày nào cũng kéo , cái lão cốt đầu khắp nơi, các đạo quán quanh Tuần Dương phủ mười dặm con bái hết , dù mệt thì cũng xem cô nương đồng ý chứ!”
Đan Đan
“Nương, đang cô nương nào ?” Nghiêm Cố cảm thấy Ngô thị hiểu lầm điều gì , ngờ Ngô thị thể tự suy diễn nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt như , khỏi đỡ trán khuyên nhủ: “Không những chuyện , thật sự chỉ là bái Thiên Tôn thôi, con sợ Lĩnh Nam nữa đàm phán thành công việc làm ăn nên mới tâm bất tại yên. Thật đấy!”
Nghiêm Cố xong liền thấy Ngô thị với vẻ tin tưởng, thực sự còn cách nào khác đành nhanh chóng rời , hy vọng Ngô thị nhanh chóng quên chủ đề . Thế nhưng bà chỉ cho rằng mặt mũi mỏng tiện , phía vẫn tiếp tục : “Ai da, cho dù, cho dù vì nương xem mắt cô nương đó, nhưng con cũng để tâm đến chuyện đại sự cả đời của chứ. Con con tuổi tác cũng còn nhỏ nữa , đây vì trả nợ cho gia đình nên cách nào, bây giờ nhà chúng thể đường đường chính chính cưới con dâu về …”