Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-09-27 07:25:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương thị tuy mừng rỡ vì Ngô thị thể để mắt đến Diệp Hạnh làm con dâu, nhưng nàng vẫn còn giữ một tia lý trí. Nghĩ đến việc hiện giờ cả gia đình ba thể sống cuộc sống đều nhờ nỗ lực của Diệp Hạnh, nàng cảm thấy chuyện dù thế nào cũng hỏi ý Diệp Hạnh . Nếu Diệp Hạnh thích, thì dù nhà họ Nghiêm đến mấy nàng cũng sẽ đồng ý, đương nhiên trong thâm tâm nàng vẫn mong Diệp Hạnh thể ở bên Nghiêm Cố.

“Nghiêm Cố nhà tỷ thực sự quá ưu tú , chuyện thể tùy tiện đồng ý, tỷ hãy để suy nghĩ thêm chút.” Vương thị áy náy với Ngô thị, nàng đến lúc đó chuyện ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác giữa Diệp Hạnh và Nghiêm Cố, do đó rõ là hỏi ý Diệp Hạnh, lời cũng phủ định.

Ngô thị đương nhiên hiểu rõ lý do vì Vương thị tiện lập tức đồng ý, Vương thị thì bà cũng giả vờ như . Hơn nữa bà cũng hiểu rằng chuyện phơi bày thì cần quá vội vàng, kẻo cho rằng con trai bà tìm vợ mà vội vã cầu hôn khác. Ngô thị từ từ cầm chén lên : “Ta , . Nói nhiều lời như miệng cũng khô , uống . Theo thấy thì điểm tâm nhà quả thực ngon, ăn nhiều ngày như cũng thấy ngán.”

Vương thị khi tiễn Ngô thị , thấy Diệp Hạnh đang kiểm kê điểm tâm còn trong tiệm. Nàng liền lấy một cái đĩa đựng những chiếc điểm tâm hỏng hình dáng mà Diệp Hạnh chọn . Sau đó, Vương thị Diệp Hạnh cúi đầu chọn điểm tâm mà thăm dò mở lời: “Hôm nay Ngô thị với nhiều chuyện, ngờ nhà bà điều kiện như mà vẫn còn lo Nghiêm Cố tìm vợ phù hợp.”

“Mỗi mỗi duyên phận riêng mà, chừng là do Nghiêm Cố quá kén chọn nên mới còn đến bây giờ. Mẹ , đừng bận tâm nữa.” Diệp Hạnh ngẩng đầu lên đáp lời, nàng vốn dĩ hiểu vì Ngô thị gần đây cứ chạy đến tiệm nhỏ của nàng. Tuy nhiên, bà đến thì ít Vương thị cũng một bạn để chuyện, đoán chừng bà cũng vì lẽ đó.

“Vậy ý con vẫn là Nghiêm Cố đòi hỏi quá cao ư? Con nghĩ như y sẽ tìm loại nương tử thế nào?” Vương thị ý thăm dò cảm giác của Diệp Hạnh đối với Nghiêm Cố liền theo Diệp Hạnh, từ tủ sang tủ khác mà hỏi.

Đan Đan

Diệp Hạnh khi lựa chọn đồ vật chuyên tâm. Nàng phát hiện gần đây kẹo lê trong suốt bán lắm, lẽ thời tiết dần trở nên nóng hơn, kẹo dính dính khiến cảm thấy khó chịu. Đầu óc nàng căn bản thời gian nghĩ vì Vương thị hỏi những vấn đề , ấn tượng về Nghiêm Cố liền buột miệng : “Y cũng là một kẻ cuồng công việc, đoán chừng sẽ tìm một nương tử tính toán, chữ nghĩa, thể giúp đỡ y trong việc làm ăn. Với điều kiện như y, ở phủ thành hẳn ít chưởng quầy nữ nhi đến tuổi cập kê. Ta thấy y chỉ là quá rảnh rỗi mà lo lắng vẩn vơ thôi.”

Vương thị thấy ấn tượng của Diệp Hạnh đối với Nghiêm Cố mà cũng tệ, chứng tỏ hai họ vẫn còn khả năng. Kỳ thực, Vương thị tích cực tác hợp Diệp Hạnh và Nghiêm Cố như vì nhà họ Nghiêm tiền, làm ăn , mà thực sự là hiện giờ nàng cảm thấy Nghiêm Cố là phù hợp nhất. Y diện mạo khôi ngô, làm ăn cũng đắn, đem nữ nhi phó thác cho y hẳn là thể yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-127.html.]

“Một, hai, ba... tổng cộng mười lăm cái điểm tâm hỏng, hỏng cũng chẳng bán cho khách . Lát nữa con sẽ chia cho Đại Nữu và các nàng , để các nàng mang về ăn .” Diệp Hạnh cuối cùng cũng chọn hết tất cả những chiếc điểm tâm hỏng . Nàng suýt chút nữa đụng Vương thị. “Mẹ, vẫn còn ở đây, chuyện gì với con ư?”

Vương thị vội vàng dùng tay đỡ lấy cái đĩa cho nàng. Nàng đầu phát hiện Đại Nữu và các nàng cách xa, liền cắn môi nhẹ nhàng bên tai Diệp Hạnh: “Hôm nay Ngô thị với rằng bà ý con làm con dâu nhà bà . Nếu con cảm thấy Nghiêm Cố , sẽ trả lời chắc chắn cho bà .”

“Chẳng trách con từ nãy đến giờ cứ theo sát ở đây hỏi chuyện hôn sự của y, hóa là vì chuyện .” Diệp Hạnh giật kêu lên bằng giọng cao vút, nàng thấy Đại Nữu hiếu kỳ đầu liền vội vàng bưng đĩa về phía nhà bếp. Đợi đến khi hai con đều ở trong bếp, nàng mới : “Con đây thấy Ngô thị đối với con quá nhiệt tình , đoán chừng lúc đó bà ý nghĩ .”

“Bà chắc chắn cũng là ít lời về con mới nhân lúc con thương mà đến thăm con, cảm thấy mới với . Con bây giờ đừng quan tâm bà trúng con từ lúc nào, con cứ con bằng lòng gả cho Nghiêm Cố .” Vương thị sợ Diệp Hạnh nhất thời xúc động nhanh liền bổ sung: “Mẹ thấy Nghiêm Cố đứa trẻ tồi, tuổi còn trẻ gây dựng một phần gia nghiệp như , nếu gả cho y thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Vả chúng cũng chỉ ham tiền, y đến đây mấy thấy y trông đắn, giống những kẻ nhiều thủ đoạn.”

“Mẹ, thấy thì con còn gì nữa?” Diệp Hạnh Vương thị tên nàng và Nghiêm Cố xếp cạnh , càng nghĩ càng thấy gượng gạo. Thực nàng thừa nhận điều kiện của Nghiêm Cố như trong bá tánh ở Tầm Dương phủ coi như là . Tuổi trẻ tài cao, ngoài hai mươi mà cũng từng bên cạnh chuyện ong bướm gì, gia đình càng trong sạch. Quan trọng hơn là Diệp Hạnh từng hợp tác với y mấy , phát hiện y tuy rằng dựa dẫm quyền quý, nhưng cũng thể lời từ chối của nàng mà hề cưỡng cầu.

Nghiêm Cố dù đến mấy, nàng cũng từng nghĩ đến việc gả cho y. Hôm nay Vương thị đột nhiên nhắc đến, nàng liền bản năng kháng cự. Diệp Hạnh Vương thị : “Mẹ, con đối với y từ đến nay hề ý nghĩ đó, huống hồ hiện tại con cũng lòng nào mà tính chuyện hôn sự, cứ từ chối Ngô thị .”

Vương thị gật đầu xoay rời . nàng đến cửa thì nghĩ đến điều kiện của Nghiêm Cố mà đành lòng bỏ lỡ, nàng đầu hỏi Diệp Hạnh: “Hạnh nhi, con thật sự nghĩ kỹ ? Điều kiện như Nghiêm Cố mà bỏ lỡ , để tìm cho con hơn nữa. Nếu con lo lắng về cuộc sống của con khi con gả chồng, thì cứ yên tâm. Mẹ tuy vô dụng, nhưng làm điểm tâm thì vẫn , thật sự thì về quê mua thêm vài mẫu đất, dựa đó cũng thể sống .”

“Mẹ nghĩ nhiều quá ! Con thật sự lòng nào mà tính chuyện hôn sự, vả con thấy con và Nghiêm Cố cũng hợp. Mẹ mau rõ với Ngô thị , thì e là hiểu lầm.” Diệp Hạnh bất đắc dĩ đáp lời, nàng sợ nếu rõ ràng sẽ cho Vương thị và Ngô thị một tia hy vọng. Nàng giống như khác, khi xuyên khó khăn lắm mới mở tiệm vội vàng gả cho một mấy hiểu rõ để sống hết đời.

Chuyện của Nghiêm Cố tuy rõ ràng, nhưng theo tuổi tác của nàng càng lớn thì những chuyện như sẽ càng ngày càng thường xuyên. Diệp Hạnh khi dọn dẹp dụng cụ nhà bếp dùng xong vẫn cảm thấy chút bứt rứt yên. Nàng sợ cứ như sẽ làm hỏng dụng cụ nhà bếp liền dừng tay, đợi khi tâm trạng bình tĩnh hơn một chút hẵng làm. Nàng thở dài một tiếng, thẫn thờ xuống ghế, hai bàn tay ướt đẫm che lấy mặt: “Ai, thành thế chứ? Sao mới xuyên lâu giục cưới .”

Loading...