Trọng Sinh Nông Môn: Đại Tỷ Trồng Trọt Làm Giàu - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-09-27 07:25:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Nghiêm Cố chuyện với Ngô thị, trong lòng y mãi thể bình tĩnh. Y cẩn thận tính toán ưu điểm và khuyết điểm của Diệp Hạnh, phát hiện Diệp Hạnh quả thực hợp với y. Nàng đầu óc và năng lực kinh doanh nhưng xuất , chữ nghĩa mà tự cho là thanh cao. Có thể là thể mang ngoài mà khiến bản y quá áp lực. Thế là y căn dặn hạ nhân chuẩn một ít đồ bổ, ngày mai mang qua cho Diệp Hạnh.
“Ca, hôm qua cần cả hai chúng cùng thăm Diệp Hạnh tỷ tỷ , chuẩn nhiều đồ như ?” Nghiêm Mục chuẩn ngoài thì phát hiện Nghiêm Cố chờ y , phía còn mấy hạ nhân tay cầm ít đồ bổ. Y trực giác cho rằng nhất định lầm, ngờ y khỏi cửa, Nghiêm Cố cũng theo sát phía , điều khiến y vô cùng khó hiểu.
“Dù thì, dù thì việc làm ăn hợp tác với nàng càng ngày càng . Tối qua nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên tự thăm nàng một chuyến, tiện thể cho nàng tình hình Lĩnh Nam gần đây.” Nghiêm Cố cảm thấy Nghiêm Mục càng lớn càng khó lừa, y thấy vẻ mặt tin của Nghiêm Mục liền thấy đau đầu. Liền thúc giục, “Nhanh lên nào, thì muộn còn làm lỡ việc làm ăn của .”
“Chưởng quầy!” Nghiêm Cố đang định cất bước thì quản sự của tiệm gọi . “Gần đây nhà một lô hàng về bến cảng, nhưng hàng đó đều ướt cả . Hiện tại đành giữ tiểu nhị và chủ thuyền giao hàng đến, ngài mau qua đó định đoạt .”
Nghiêm Cố hàng ở bến cảng vấn đề liền theo quản gia. Hạ nhân phía y , làm . Nghiêm Cố nghĩ rằng dù chuyện với Diệp Hạnh cũng vội vàng gì lúc , liền với đám hạ nhân: “Các ngươi cùng tiểu thiếu gia, cứ là việc, qua một thời gian nữa sẽ đến thăm nàng .”
Khi Diệp Hạnh thấy Nghiêm Mục nhỏ bé đằng mấy vị hạ nhân mang đồ bổ đến tặng cho nàng, nàng giật nảy . Vội vàng xua tay từ chối: “Hôm qua mẫu của tặng đồ bổ cho , hôm nay còn tặng nữa? Ta chỉ ngã một cái thôi, hiện tại vết thương kết vảy , vài ngày nữa là thấy gì nữa .”
“Ta , nhưng hôm qua mẫu về nhà mãi để ca ca qua thăm tỷ, lẽ là sợ tỷ nghĩ đối tác đủ thành ý. Vốn dĩ ca ca tự đến, nhưng hàng hóa ở bến cảng xảy chút chuyện nên y đành qua đó xử lý, đợi vài ngày nữa sẽ đến thăm tỷ.” Nghiêm Mục đợi hạ nhân trả lời tuôn một tràng, những lời thẳng thắn khiến hạ nhân toát mồ hôi. Trong lòng thầm nghĩ, tiểu thiếu gia cũng chẳng cần kể rõ ngọn ngành đến , làm thế Diệp tiểu nương tử sẽ đại thiếu gia chứ.
May mà Diệp Hạnh mấy tháng ở cùng sớm quen với cách chuyện thẳng thắn của Nghiêm Mục. Nàng vướng bận việc Nghiêm Cố tại tặng đồ bổ cho nàng, ngược : “Vài ngày nữa vết thương của sẽ thấy nữa , y bận rộn như thì đừng vì chút chuyện nhỏ mà còn bớt chút thời gian đến thăm . Những đồ bổ cũng bảo họ mang về , thì bệnh cứ bổ đến mức chảy m.á.u mũi mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trong-sinh-nong-mon-dai-ty-trong-trot-lam-giau/chuong-126.html.]
Đám hạ nhân cảm thấy áp lực lớn vì thể mang lễ vật , liền nghiêng đầu Nghiêm Mục, hy vọng y thể gì đó để đổi suy nghĩ của Diệp Hạnh. Nào ngờ Nghiêm Mục lời của Diệp Hạnh chọc khanh khách: “Ha ha ha ha ha, bộ dạng tỷ bổ đến chảy m.á.u mũi chắc chắn buồn . Thôi , để khiến tỷ chảy m.á.u mũi, sẽ bảo họ về .”
Đợi đến khi Nghiêm Cố xử lý xong việc mới từ chỗ hạ nhân chuyện . lời đều từ miệng Nghiêm Mục , y thể vì chút chuyện nhỏ mà chạy theo Diệp Hạnh giải thích chứ. Điều Nghiêm Cố hối hận nhất hiện giờ chính là rõ với Nghiêm Mục khi , nếu xảy sai sót lớn như . Lần những thể thể hiện sự chu đáo của y, mà còn cản trở cơ hội thể hiện gần đây của y. Nghiêm Cố lạc quan nghĩ, tạm thời thể sức lấy lòng, chi bằng cứ xử lý việc làm ăn, đợi qua một thời gian nữa tính.
Đan Đan
Ngô thị vốn dĩ còn đang chờ tin tức lành từ Nghiêm Cố. Kết quả bà phát hiện Nghiêm Cố mà bận rộn việc làm ăn . Trong lúc bất đắc dĩ, bà đành tự siêng năng đến tiệm của Diệp Hạnh uống ăn điểm tâm. Bởi vì bà chi tiêu rộng rãi nên trở thành một khách quen lớn của tiệm Diệp Hạnh, thậm chí còn dần dần trở thành bạn với Vương thị, hai khi chuyện về đại sự cả đời của con cái đều đồng cảm.
“Nghiêm Cố nhà là liên lụy, nếu thì giờ đây ngoài hai mươi mà bên cạnh vẫn ai lạnh nóng. Nếu thực sự chí khí, thì thể để đứa trẻ nhỏ như tự theo buôn bán. May mà y bình an kiếm tiền, giờ đây cũng chỉ lo lắng chút chuyện hôn sự của hai đứa nó.” Ngô thị sợ Vương thị cho rằng Nghiêm Cố lớn đến mà lập gia đình là vấn đề, vội vàng đổ cho , hề nhắc đến chuyện Nghiêm Cố kén chọn đối tượng xem mắt. Bà ý gắn kết hai với liền thuận miệng hỏi Vương thị: “Thế còn Hạnh nhi nhà thì ? Nữ nhi mười sáu tuổi là thể bắt đầu xem mắt , thì những trai sẽ khác cướp mất đấy.”
Vương thị cũng thở dài một : “Không xem mắt cho nàng , mà thực sự là cách nào. Cũng là tại gả một gia đình như , khiến hai đứa chúng nó theo từ nhỏ chịu đựng bao lời lạnh nhạt. Giờ đây nhờ tài nghệ của con bé mà cuộc sống hơn , nhưng năng lực tìm đối tượng phù hợp. Tuy nhiên, Hạnh nhi là một đứa trẻ chủ kiến, hiện tại con bé vẫn ý định bàn chuyện hôn sự. Đợi con bé ý nghĩ đó , sẽ xem thử tìm quan môi ở phủ thành .”
“Ôi chao, của . Còn cần tìm quan môi làm gì chứ, bọn họ là những kẻ đạp cao bới thấp, mà tìm bọn họ thì chẳng đáng tin chút nào. Theo thấy, xung quanh chúng vẫn còn nhiều màng điều kiện, chỉ cần phẩm chất , Hạnh nhi nhà tìm loại đó mới là .” Ngô thị thấy cuối cùng cũng đến chuyện liền vội vàng ám chỉ Vương thị nghĩ đến những trai xung quanh.
Vương thị vắt óc suy nghĩ, đem tất cả những nam tử tuổi tác phù hợp xung quanh nghĩ qua một lượt, nhưng nghĩ ai là loại mà Ngô thị , cần xem gia thế, chỉ cần phẩm chất . Nàng chút lúng túng sợ hãi, liền chỉ một mực khen Nghiêm Cố: “Ta thấy Nghiêm Cố nhà tỷ thật sự ưu tú, cho dù xứng với tiểu thư của đại thương hiệu cũng . Tỷ cũng đừng quá lo lắng, ngày cô nương đến tận cửa.”
Nếu con trai cả ngày bận rộn chuyện tiệm tàng, nào cần bà lớn tuổi còn tự mặt giúp y ám chỉ vợ tương lai chứ. Ngô thị thầm nghĩ thôi bỏ , vẻ cẩn trọng dè dặt của Vương thị thì dù bà ám chỉ thêm mấy nữa cũng sẽ hiểu. Ngô thị đặt chén trong tay xuống bàn, bà nhẹ nhàng đặt tay lên tay Vương thị : “Muội tin tưởng Cố nhi như vui. Vậy theo thấy, nghĩ Cố nhi và Hạnh nhi xứng đôi ?”
Vương thị ngỡ ngàng, nàng há miệng mấy đều nên lời, nàng dám tin nhà họ Nghiêm thể để mắt đến Diệp Hạnh. Chẳng trách đoạn thời gian bà đến tiệm thường xuyên như , còn luôn tặng đồ cho hai đứa trẻ. Hóa bà ý nghĩ như thế .