Huyết áp bệnh nhi tiếp tục tụt, hiện tại đang dùng truyền m.á.u và thuốc để duy trì.
Bác sĩ Chu chứng chỉ hành nghề, nên làm phụ mổ một khi các bác sĩ khác trong khoa . Bước thấy bệnh nhi mắt, đầu ông bỗng nhiên thấy choáng váng, từng mổ cho trẻ nhỏ như bao giờ.
Nhϊếp Gia Mẫn thấy ông rửa tay, liền sang gọi Tạ Uyển Oánh: “Oánh Oánh.”
Không từ bao giờ, thầy Nhϊếp quen gọi tên mật của cô.
“Dạ, thầy Nhϊếp, em đến đây.” Tạ Uyển Oánh lập tức hiểu ý thầy, bước lên bác sĩ Chu sát trùng vùng mổ cho bệnh nhi. Trước đây từng mổ cho Tiểu Nhã Trí, nhớ rõ các bước tương tự, cô làm thành thạo.
Bác sĩ Chu cuối cùng cũng hồn, bước lên phụ cô trải khăn mổ.
Mặc áo mổ xong, Nhϊếp Gia Mẫn bước phòng mổ, vị trí mổ chính. Thời gian eo hẹp thêm tiếng Trung , ông đưa tay hiệu với y tá, ngắn gọn: “Scalpel.”
Trời ơi, bác sĩ mới đến gì ? Y tá hình, ngây đó.
Bác sĩ Chu sợ đến mức rụt cổ nghĩ, Nếu bậc thầy mổ mà bỗng nhiên tiếng Anh thì ông làm ? Ông chỉ là bác sĩ nhỏ ở bệnh viện huyện, từng cơ hội giao tiếp tiếng Anh với nước ngoài. Có lẽ luận văn tiếng Anh thì , chứ tiếng Anh? Thôi tha cho ông.
“Thầy Nhϊếp d.a.o mổ.” Tạ Uyển Oánh thấy y tá và bác sĩ Chu đều bất động, vội vàng với y tá. Cô chậm nửa nhịp là vì nghĩ động tác đưa tay của thầy Nhϊếp rõ ràng, đoán cũng đoán , ngờ tiếng Anh dọa choáng váng.
Dao mổ đưa cho mổ chính, trong lòng y tá thấp thỏm bất an, tin tưởng lắm. Cô chỉ nghiệp trung cấp, tiếng Anh giỏi.
Bác sĩ Chu liếc Tạ Uyển Oánh hiệu nghĩ, Chúng đổi chỗ.
Tạ Uyển Oánh nghi hoặc:?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-908.html.]
Bác sĩ Chu nghĩ, Tôi sợ thể giao tiếp với ông .
Sợ là các bác sĩ khác trong khoa cũng , bệnh viện huyện làm gì ai tiếng Anh thông thạo với nước ngoài.
Việc đổi do cô quyết định, do mổ chính quyết định. Tạ Uyển Oánh dùng ánh mắt với bác sĩ Chu.
“Hai , đổi chỗ.” Giọng của Nhϊếp Gia Mẫn vang lên từ khẩu trang.
Mọi giọng điệu nặng nề của ông, rõ ràng là thất vọng.
Bác sĩ Chu hối hận, lùi bước. Nói trắng , bậc thầy mắng ông thì ông sợ gì? Ban đầu sợ học gì từ bậc thầy ? Giờ thì cơ hội học tập quý báu nhường cho khác, tại ông bỏ chạy giữa chừng.
“Đổi.” Nhϊếp Gia Mẫn mặc kệ ông hối hận , lệnh giục giã.
Lúc khác thì thôi, bàn mổ mà dám lùi bước, đá xuống bàn là may .
Bậc thầy nào cũng cá tính. Lúc thầy Nhϊếp đang giận.
Bác sĩ Chu đành đổi chỗ với Tạ Uyển Oánh, vị trí phụ mổ hai.
Đứng vị trí đó, một nữa nhận nhiệm vụ làm phụ mổ một trong lúc nguy cấp. Lần đầu tiên làm phụ mổ một trong ca mổ trẻ sơ sinh như thế , trong lòng Tạ Uyển Oánh căng thẳng, nhớ sách giáo khoa ghi, phẫu thuật trẻ sơ sinh và lớn đại đồng tiểu dị.
Cô chỉ cần làm một việc, cẩn thận, theo chỉ thị của thầy.
“Gạc.” Nghe thầy lệnh, cô đưa tay nhận miếng gạc chờ lệnh.
Ngước mắt lên, Nhϊếp Gia Mẫn tư thế tay cô khá chuẩn xác, đáng mong đợi, liền cầm d.a.o mổ rạch một đường da bệnh nhi.