Cô sư thật sự thông minh. Khương Minh Châu dập tắt nỗi lo lắng trong lòng, ủng hộ sư : “ , cô đúng.”
Các bác sĩ khác cũng nghĩ đúng là đạo lý , vấn đề xã hội nên để xã hội giải quyết, hà cớ gì tự gánh vác.
Cô Tạ thật sự thông minh tuyệt đỉnh. Thường Gia Vĩ nheo mắt, nhớ bạn robot của khen ngợi cô học trò từ lâu.
Tạ Uyển Oánh cũng lơ là, việc cuối cùng cần lãnh đạo quyết định.
Giáo sư Nhϊếp cẩn thận hơn sư Đào, thể mới từ nước ngoài về quen với tình hình trong nước, nghi ngờ lời cô, sợ cô khoác lác. Thêm nữa, Nhϊếp Gia Mẫn còn kiệm lời hơn cả giáo sư Đàm, khiến càng thêm căng thẳng.
“Trạm y tế?” Nhϊếp Gia Mẫn cúi đầu như đang suy nghĩ từ nghĩa là gì, hình như ông ở đó.
“Giáo sư Nhϊếp.” Tạ Uyển Oánh đến gần, giới thiệu cẩn thận về trạm y tế thôn cho Nhϊếp Gia Mẫn: “Đó là cơ sở y tế cơ bản nhất ở nông thôn chúng em, y sĩ thôn bản, phòng khám bệnh, điều trị đơn giản, phòng quan sát, xử trí, trang một thuốc cơ bản, phương tiện thể đơn sơ, nhưng thể xử lý các bệnh thường gặp của dân. Trường hợp khẩn cấp thể xử lý bước đầu tại trạm y tế chuyển lên bệnh viện.” Nói , cô lấy sổ tay , vẽ sơ đồ cho giáo sư xem.
Hình vẽ trực quan hơn.
Các tiền bối khác lên, mỉm nghĩ, Cô vẽ hình minh họa cơ cấu y tế trong sách giáo khoa.
Chắc Nhϊếp Gia Mẫn cũng đoán , nhưng vẫn kiên nhẫn xem cô vẽ, vì thấy cô vẽ khá . Sinh viên y khoa vẽ chút lợi thế, điều Nhϊếp Gia Mẫn hiểu rõ.
“Ok.” Bắt tay với học trò, Nhϊếp Gia Mẫn coi như cô thuyết phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-881.html.]
Cán bộ thôn chạy đến trạm y tế thôn Chín tìm y sĩ trú trạm. Thôn Mười Hai và thôn Chín liền kề, dùng chung một trạm y tế, đặt ở đầu thôn Chín, cần cử gọi.
Trước khi y sĩ trú trạm mang kháng sinh đến, các bác sĩ tại chỗ chuẩn rạch dẫn lưu mủ cho bé.
Lúc trưởng thôn Lý kéo ông nội bé trở .
“Ông xem, ông chạy cái gì? Không cần cháu nữa thì vứt cho ai? Ông dám làm , cả làng mắng c.h.ế.t ông, đầu mắng c.h.ế.t ông. Ông làm mất mặt cả làng ? Làm mất mặt đến tận thủ đô ? Ông bác sĩ thủ đô nuôi cháu ông ? Ông mơ cái gì , đồ khốn.” Trưởng thôn Lý mắng xối xả một trận, trấn an : “Ông khó khăn gì thì cứ , tiền cho ông mượn tiền chữa bệnh cho cháu.”
“Nhà nợ nhiều tiền.” Ông nội bé mặt mày ủ rũ.
“Biết đây là tiền cứu mạng cháu ông, ai cho ông mượn? Không bắt ông trả ngay bây giờ. Tôi ứng cho ông.” Trưởng thôn Lý lấy tiền trong túi .
“Trưởng thôn. Cái …” Ông nội bé ngượng ngùng.
Bên phía bệnh nhi, Diêu Khiết chuẩn xong dụng cụ, xin ý kiến Nhϊếp Gia Mẫn: “Giáo sư, thầy tự làm ?”
Nhϊếp Gia Mẫn , chỉ tay học trò Tạ Uyển Oánh: “You.”
Các bác sĩ khác đều đầu , Diêu Khiết càng là ngớ gì.
Mọi đều ngạc nhiên, nghĩ nghĩ, Vị lãnh đạo mới thích ứng nhanh , trực tiếp gọi thực tập sinh mới quen nửa ngày lên làm?
Nhìn cách vị lãnh đạo chuyện với Tạ Uyển Oánh, như quen , tiếng Anh trôi chảy.