Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 22: Thịt Kho Tàu
Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:19:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
lúc , Lưu thị và Thẩm Thiên Kim đội nắng lớn, đầy mồ hôi hôi hám từ ngoài đồng trở về.
Bây giờ các nàng đang làm công việc của đại phòng, mệt nắng, trong lòng đang chất chứa một bụng lửa giận.
Vừa cổng sân, thấy Thẩm lão thái cái bộ dạng dở sống dở c.h.ế.t .
“Nương, làm ?” Lưu thị yếu ớt hỏi một câu.
Thẩm lão thái thấy nàng, ngọn lửa giận tích tụ cuối cùng cũng tìm lối thoát, đổ ập xuống một trận mắng chửi: “Làm ? Ta sắp cái chổi nguyền rủa c.h.ế.t đây! Ngươi bày cái mặt tang cho ai xem đấy? Làm chút việc đồng áng mệt thế , cuộc sống trong nhà còn thể thống gì nữa!”
Mặt Lưu thị lập tức sụp xuống, sự tủi và lửa giận trong lòng “vù” một tiếng bùng lên.
Ở nhà đẻ, nàng cũng nuông chiều mà lớn lên, khi gả về đây, nhờ tài khéo léo dỗ dành khác, Thẩm lão thái thiên vị trượng phu , cuộc sống vẫn luôn an nhàn.
Giờ thì , chỉ xuống đồng làm việc như súc vật, về nhà còn chịu mắng chửi.
Dựa mà tiện nhân Tô Vân Dao thể thoát khỏi bể khổ, còn chịu cái tội ?
Nàng dám cãi Thẩm lão thái, chỉ thể cúi đầu, nước mắt chực trào trong khóe mắt.
Thẩm Thiên Kim càng thêm mệt mỏi và tức giận, bình thường những việc đều do mấy đại phòng làm, nào làm bao giờ?
Nàng vứt cái cuốc trong tay xuống đất, đầu thẳng về phòng .
Trong sân nhà họ Thẩm gà bay chó chạy, nhà Tô Vân Dao là một cảnh tượng khác.
Tô Vân Dao về nhà liền đóng cổng sân .
Thẩm Minh Viễn im lặng cất kỹ vải vóc và gạo lức mua ở trấn về, động tác mau lẹ, một lời thừa thãi.
Bữa bánh bao thịt buổi sáng ăn no, giờ đây bụng vẫn còn căng, ai nhắc đến chuyện ăn uống.
Tô Vân Dao vỗ vỗ tay, tuyên bố: “Ta định làm chút thịt kho tàu, ngày mai sẽ mang trấn thử xem bán tiền .”
Thẩm Minh Châu tò mò hỏi: “Nương, thịt kho tàu là gì ạ?”
Tô Vân Dao cũng giải thích, làm xong cho chúng nếm thử là : “Chiều nay làm xong các con sẽ thôi.”
Thẩm Minh An cũng thịt kho tàu là gì, nhưng nghĩ đến chắc chắn dùng củi lửa, mà trong nhà củi, liền : “Nương, con và đại ca ngoài nhặt chút củi nhé?”
“Ừm, vất vả cho hai con .” Tô Vân Dao hai đứa Nhi tử.
“Chúng con ngay!” Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh An , cầm lấy con d.a.o chặt và sợi dây thừng ở góc nhà khỏi cửa.
Giờ đây chúng tràn đầy sức lực.
Thẩm Minh Châu thì ngoan ngoãn theo bên Tô Vân Dao, giúp nàng làm những việc vặt.
Tô Vân Dao tiên lấy thịt mua ở trấn , cảm thấy ít, đó ý niệm động, từ căn hộ lấy một miếng thịt ba chỉ lớn cả sườn, và mấy miếng thịt nạc thuần, tổng cộng nặng đến bảy tám cân.
Nàng hết rửa thịt thật kỹ trong nước giếng, Thẩm Minh Châu cũng giúp đỡ.
Thịt thời đại lọc axit, mùi tanh nồng. Tô Vân Dao kiên nhẫn rửa thịt nhiều , cắt thành từng miếng đều .
Chỉ riêng việc xử lý thịt mất một canh giờ.
Vừa xử lý xong thịt, Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh An trở về, hai mỗi cõng một bó củi lớn, trán đầm đìa mồ hôi.
Tô Vân Dao rửa sạch nồi, đổ nước , chần sơ thịt một , vớt bỏ bọt.
Sau đó, từ căn hộ lấy một gói gia vị kho tàu pha chế sẵn, bên trong hồi, quế, lá thơm, hoa tiêu và hơn mười loại hương liệu khác.
Thời đại ớt, nàng định tạm thời làm loại ngũ vị hương .
Tô Vân Dao thầm tính trong lòng, đợi định , tìm cơ hội lấy hạt ớt khô trong căn hộ trồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-22-thit-kho-tau.html.]
Đan Đan
Biết đến lúc đó cũng là một cơ hội kinh doanh lớn.
Trong lòng nghĩ việc, nhưng động tác tay ngừng.
Phi đường tạo màu, cho thịt , thêm nước nóng, cho gói gia vị kho tàu , đậy nắp nồi, dùng lửa nhỏ từ từ hầm.
Buổi chiều tối, một luồng hương thịt nồng nàn, bá đạo, hòa quyện với mùi hương đặc trưng của các loại gia vị, từ căn bếp nhỏ bé bay .
Nhà Trương thẩm tử ở sát bên sân nhà Tô Vân Dao, trời nóng bức thế , đa dân làng buổi tối đều ăn cơm ngoài sân, lúc nhà Trương thẩm tử cũng đang ăn cơm ngoài sân, đàn ông của nàng hít hít mũi, kìm về phía tường rào nhà Tô Vân Dao: “Nhà họ Tô đang làm gì thế? Sao mà thơm phức ?”
Trương thẩm tử lườm một cái: “Làm gì thì ngươi quản ? Nhà góa con côi phân gia , sống dễ dàng gì, ngươi ít vươn cổ đó mà . Ăn cơm !”
Người đàn ông “hề hề” , gì nữa, chỉ là tốc độ ăn cơm rõ ràng nhanh hơn một chút, mắt còn thỉnh thoảng liếc sang hàng xóm.
Về phía Tô Vân Dao, thịt kho tàu cần ngâm trong nước sốt thêm một lúc nữa mới thấm vị hơn.
Tranh thủ lúc , nàng từ trong nhà lấy tấm vải bông mua hôm nay, lấy bộ chăn hoạt hình trong căn hộ của .
Nàng thành thạo tháo ruột chăn bông , nhét miếng vải đo và cắt sẵn, bắt đầu may vỏ chăn.
Thẩm Minh Châu tò mò xúm : “Nương, chăn của Ngô thẩm tử và tặng đủ cho chúng đắp mà, còn may thêm một cái nữa?”
Tô Vân Dao ngẩng đầu lên, may vá : “Cái chăn là để cho con ngủ một .”
Nụ mặt Thẩm Minh Châu lập tức đông cứng, bàn tay nhỏ bé lo lắng nắm chặt vạt áo.
Nàng bé ngỡ mẫu ghét bỏ, cần nàng như thuở .
Tô Vân Dao thấy nàng bé như , trong lòng khẽ giật , vội vàng dừng công việc đang làm, kéo bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nữ nhi , thở dài: “Nghĩ vẩn vơ gì ?”
Nàng thẳng mắt nữ nhi, giải thích: “Mẫu quen ngủ một . Con lớn, là một đại cô nương , cũng nên phòng riêng. Sau khi chúng kiếm tiền, xây nhà, đại ca và nhị ca con cũng sẽ phòng riêng của .”
Nghe mẫu ghét bỏ , trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Minh Châu cuối cùng cũng an lòng.
Nàng cúi đầu, vành mắt nóng, gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
…
Màn đêm buông xuống, thịt kho cũng ngấm vị .
Tô Vân Dao vớt thịt kho trong nồi , đựng thùng gỗ sạch, đậy nắp , dùng dây thừng treo xuống giếng nước trong sân.
Thời tiết nóng bức, thịt thể để lâu, nước giếng mát lạnh sẽ giúp thịt bảo quản thêm một thời gian.
Trong nồi, nàng cố ý giữ hai miếng sườn và một miếng ba chỉ xen kẽ mỡ nạc.
Múc thịt , nàng dùng cái chảo sắt lớn , hầm một nồi cơm trắng thơm lừng, mùi cơm quyện mùi thịt, khiến cái sân nhỏ đơn sơ tràn ngập ấm gia đình.
Cuối cùng, nàng còn xào một đĩa rau cải xanh nhỏ lấy từ trong căn hộ .
Khi một bát lớn thịt kho bóng bẩy, thơm nức mũi, một đĩa rau xanh mướt, và một thau cơm trắng ngần đặt lên chiếc bàn thiếu một chân, ba đứa trẻ đều ngây .
Chúng chằm chằm chậu thịt, như thể nhãn cầu sắp rơi trong.
“Mẫu …” Thẩm Minh Viễn khó khăn nuốt nước bọt, mở lời đầu tiên: “Thịt chẳng để mang bán kiếm tiền ? Chúng … chúng ăn rau xanh và cơm trắng là .”
Theo quan niệm của y, thể ăn cơm trắng là cuộc sống như thần tiên .
“ , mẫu !” Thẩm Minh An cũng liên tục gật đầu: “Thịt quý giá như , hãy mang bán , cơm trắng ngon …”
Thẩm Minh Châu cũng nhỏ giọng phụ họa: “Mẫu , chúng con ăn thịt.”
Nhìn bộ dạng hiểu chuyện và kiềm chế của ba đứa trẻ, Tô Vân Dao cảm thấy lòng xót xa mềm mại.
Nàng cầm đũa, gắp một miếng thịt lớn bát mỗi đứa trẻ, cố ý với giọng điệu hung dữ: “Việc bán tiền là chuyện của ngày mai, còn hôm nay là chuyện của hôm nay. Nhìn xem các con đứa nào đứa nấy gầy như con khỉ , bồi bổ thể cho , làm mà làm việc? Tất cả đều ăn cho ! Không ăn hết thì rời bàn!”
Ba đôi mắt đồng loạt về phía Tô Vân Dao, vành mắt nhanh chóng ngập nước. Dù mẫu hiện tại trông vẻ hung dữ, nhưng khác với sự hung dữ . Mẫu hung dữ là thật sự đánh chúng, còn mẫu hiện tại hung dữ là để chúng ăn thịt…